Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 140: Hắc Ngộ Không Lậu 2

Cập nhật lúc: 2025-04-04 14:54:21
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kỷ Khang cũng ở núi Phượng Hoàng, vậy rất có thể vụ mất tích này liên quan đến anh ấy.

Không thể chần chừ, tôi lập tức gọi điện cho Hoa Ngữ Linh, bảo cô ấy chuẩn bị, cùng chúng tôi lên đường đến Sơn Tây.

Vì sự an toàn của cả đám con nhà giàu, Lục Linh Châu hành động rất nhanh, để Tống Phi Phi sắp xếp máy bay riêng đưa chúng tôi đi.

Ở sân bay, tôi hí hửng lôi điện thoại ra khoe với Hoa Ngữ Linh.

“Hoa Hoa, tôi nói cậu nghe, siêu chu kỳ bò tót mấy trăm năm mới có một đang tới đấy! Nhìn thấy cổ phiếu của tôi chưa? Mau lên, nói lớn cho tôi nghe, hôm nay tôi kiếm được bao nhiêu?”

Tôi dí điện thoại sát vào mặt cô ấy. Hoa Ngữ Linh nhìn lướt qua, ánh mắt thoáng lộ vẻ... đồng cảm sâu sắc.

“Hai vạn bốn nghìn năm trăm.”

Khóe miệng tôi nhếch đến tận mang tai.

“Ê này Lục Linh Châu, không phải cậu nói cổ phiếu mỗi ngày chỉ tăng được tối đa 10% thôi sao? Tôi mua lúc nó đã tăng gần 9% rồi, sao lại còn kiếm được nhiều thế này?”

Hoa Ngữ Linh lắc đầu, xoay màn hình lại cho tôi xem:

“Lỗ hai vạn bốn nghìn năm trăm đấy. Cổ phiếu của cậu... đã sàn rồi.”

“Cái gì cơ?”

Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.

Trước mắt tôi tối sầm lại.

Tôi thật sự muốn gi//ết c//hết Lục Linh Châu.

Nhưng tại sao cô ấy vẫn còn sống sờ sờ ở kia?

… Vì đánh thì cũng chưa chắc ăn được, cố lắm thì cũng chỉ hòa.

Mà lúc này cô ấy cũng sắp điên rồi, ngồi trên máy bay mà hai tay chắp lại, miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Là điều chỉnh kỹ thuật thôi, đừng sợ.”

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

“Chỉ là điều chỉnh kỹ thuật thôi.”

Vừa nói xong, cô ấy bất ngờ lao tới bóp cổ Tống Phi Phi:

“Con cẩu nhà giàu kia, không phải mấy người là tư bản sao? Cổ phiếu này không phải do các người điều khiển à? Kéo giá lên lại cho tao!!”

Tống Phi Phi ra sức giãy giụa:

“Buông tay! Chính tôi còn đang lỗ hơn mười triệu rồi đây này!”

Cả đám đánh đ.ấ.m quậy phá đến lúc máy bay hạ cánh, đã là bảy giờ tối, ai nấy tâm trạng đều nặng nề.

Tôi buồn đến mất cả khẩu vị, tối chỉ ăn có ba bát cơm thôi.

Xe chạy tới chân núi Phượng Hoàng, phía trước chính là chiếc xe buýt hạng sang mà nhóm Tống Thiên Minh sử dụng lần cuối cùng.

Cửa xe đóng chặt, thân xe đen kịt, hòa lẫn trong bóng núi, gần như biến mất trong màn đêm.

Tôi bước đến cạnh cửa sổ, nhón chân nhìn vào trong.

Bên trong tối mờ, lờ mờ thấy toàn bộ ghế đều trống, chỉ còn lác đác vài chiếc túi bị bỏ lại.

Tôi bật đèn pin, ghé sát mặt vào kính.

Giây tiếp theo, một khuôn mặt trắng bệch đột ngột hiện ra ở băng ghế, dán sát vào mặt kính.

Tôi đứng đơ ra chưa kịp phản ứng, còn Tống Phi Phi bên cạnh giật b.ắ.n người, phản xạ lùi lại, suýt nữa thì ngã.

Tôi đưa tay đỡ cô ấy.

Cô ấy trợn to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Anh?!”

Tôi gãi đầu:

“Gọi linh tinh gì thế? Gọi ‘chị’ mới đúng.”

Tống Phi Phi hất tay tôi ra:

“Vừa rồi là anh tôi, anh ấy đang ở trong xe!”

Tống Phi Phi lao đến đập mạnh lên cửa kính.

“Tống Thiên Minh! Anh ở trong xe mấy ngày rồi, sao không gọi về cho nhà một cuộc?!”

Trên cửa kính, khuôn mặt kia vẫn áp sát không rời.

Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.

Da anh ta trắng một cách bất thường, ngay cả môi cũng không còn sắc hồng, nét mặt cứng đờ, tròng mắt hầu như không động đậy, trông như một mặt nạ thạch cao trắng toát.

Lục Linh Châu chạy đi mở cửa xe, kéo tay nắm một lúc nhưng không mở được, cửa đã bị khóa từ bên trong. Cô ấy không nói không rằng, nhặt một viên đá ven đường, đập bể cửa kính, cả bọn bốn người lần lượt chui vào trong.

Vừa chui vào, tôi lập tức thấy có gì không đúng.

Dưới chân cực kỳ dính nhớp, như đang giẫm vào một nền xi măng còn chưa khô, mỗi bước đi phải rất vất vả mới nhấc nổi bàn chân lên.

Tôi rọi đèn pin xuống sàn xe, lập tức hít sâu một hơi lạnh.

Trên sàn phủ một lớp dịch nâu đỏ dày đặc, nhìn cứ như m.á.u đông. Tôi cúi người, dùng đầu ngón tay quẹt lấy một ít, đưa lên mũi.

Vừa tanh vừa thối, lại lẫn mùi gỗ rất nồng, ngửi không giống m.á.u lắm, mà lại giống như... nhựa của một loại thực vật nào đó.

Tôi hỏi Hoa Ngữ Linh có biết đây là gì không. Cô ấy ngẫm một lúc, cau mày lắc đầu:

“Mùi này quen lắm, nhưng nhất thời chưa nhớ ra được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-140-hac-ngo-khong-lau-2.html.]

Hai chúng tôi chăm chú nghiên cứu dịch dính trên ngón tay. Hoa Ngữ Linh kéo tay tôi lại gần, chuẩn bị... l.i.ế.m một cái.

Đây là thói quen của cô ấy.

Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.

Là Thánh nữ Cổ tộc, trong người có Kim Thiền Cổ, bách độc bất xâm, từ nhỏ đã quen ăn những thứ kỳ quái gớm ghiếc, nên chẳng thấy ghê, chẳng biết sợ là gì. Gặp phải thứ không rõ nguồn gốc, phản xạ đầu tiên là... nếm thử.

Không ngờ, còn chưa kịp liếm, thì một cái đầu bất thình lình chồm tới từ bên cạnh, ngoạm trọn cả ngón tay tôi.

Tôi hét toáng lên: “Á! Lục Linh Châu, cậu làm gì thế?!”

Lục Linh Châu mút xong tay tôi, ngẩng đầu đắc ý:

“Hai người lén ăn cái gì ngon thế hả?

“Có mang chocolate mà không chia phải không?”

Nói xong cô ấy còn chép miệng, như đang hồi tưởng lại hương vị trong khoang miệng.

Mùi gỗ đậm đặc bị nước bọt kích hoạt, hương thơm lập tức biến đổi, như thể khúc gỗ đó đang thối rữa cấp tốc, mang theo xác rắn rết, chuột bọ, bốc lên mùi tử thi phân hủy tanh nồng của xác chuột chết.

Lục Linh Châu: “Ọe——”

Hoa Ngữ Linh “á” lên một tiếng, quay đầu nhìn Lục Linh Châu, gương mặt hiện lên một biểu cảm cực kỳ phức tạp — vừa ghê tởm, vừa thương cảm, thậm chí còn có chút... ganh tị.

“Tôi nhớ ra ... mùi này là gì rồi.”

Hoa Ngữ Linh nói, ở Miêu Cương có ba vạn loại cổ, trong đó có một loại cổ trùng đặc biệt, nửa giống trùng nửa không, nằm giữa ranh giới giữa thực vật và động vật.

Giống như đông trùng hạ thảo, trạng thái của nó thay đổi theo mùa. Đặc biệt có một loài thực vật gọi là "Thâm Uyên Nhu Thảo", quanh năm mang trạng thái thực vật, nhưng vào cuối thu mỗi năm, lá của nó sẽ tỏa ra một mùi hương đặc biệt để hấp dẫn rắn rết.

Rắn rết sau khi ăn lá cây sẽ bị cây ký sinh ngược lại, cơ thể bắt đầu mục rữa từ bên trong, không ngừng rỉ ra chất nhầy. Đợi đến khi cơ bắp, xương cốt và nội tạng bên trong chúng đều bị thực vật này ăn sạch, lớp da đầu cũng sẽ nứt toác ra, từ đỉnh đầu mọc ra vài cánh lá, biến thành một cây Nhu Thảo hoàn chỉnh.

Loại Nhu Thảo này có thân thể động vật, có thể tự do di chuyển, rất thích ăn thịt sống.

Dù chúng có bị chặt thành nhiều đoạn, nhưng có thuộc tính thực vật, chỉ cần có đất, mỗi đoạn đều có thể tiếp tục sinh trưởng, vô cùng khó đối phó.

Hoa Ngữ Linh nhìn Lục Linh Châu với ánh mắt đầy khâm phục.

"Chất nhầy của nó là xương m.á.u tan ra sau khi xác động vật bị thối rữa, hôi thối vô cùng. Hồi nhỏ tôi đã mấy lần muốn nếm thử mà không đủ can đảm, cậu thật giỏi quá."

Lục Linh Châu: "Ọe… SAO KHÔNG NÓI SỚM! ỌE!"

Lục Linh Châu ngồi xổm dưới đất nôn ra nước chua, Tống Phi Phi từ xa đi tới.

"Các ngươi đang làm gì vậy? Linh Châu, cậu sao thế?"

Lục Linh Châu lập tức nuốt nước chua trong miệng trở lại, quẹt miệng một cái, rồi nhanh chóng dùng đầu ngón tay móc một cục chất nhầy dưới đất lên, đứng dậy, đưa tay ra trước mặt Tống Phi Phi.

"Phi Phi, đây là sô-cô-la nhập khẩu do Kiều Mặc Vũ mang đến đó, ngon lắm, cô nếm thử đi?"

"Sô-cô-la á?"

Tống Phi Phi nhìn chúng tôi đầy nghi hoặc.

"Sao nó tan chảy thế này rồi?"

Lục Linh Châu nhún vai.

"Ấy dà, Kiều Mặc Vũ cơ thể nóng, tay ấm, cầm trong tay làm nó tan chảy đó."

"Tan chảy rồi mới ngon hơn, thật đó, tôi không lừa cô đâu, nếm thử đi."

Tống Phi Phi quay đầu tránh ngón tay của Lục Linh Châu.

"Tôi không tin, chắc cô đang giỡn tôi đúng không?"

"Trừ phi cô ăn trước."

Lục Linh Châu do dự một chút, ánh mắt dần trở nên kiên định, nhíu chặt mày, thè đầu lưỡi ra, nhanh như chớp l.i.ế.m một cái lên đầu ngón tay.

Cả gương mặt Lục Linh Châu nhăn nhó lại, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười, vẻ mặt say mê tận hưởng.

"Ừm, ngon quá, thật sự rất ngon, tôi lừa cô làm gì?"

Tống Phi Phi phồng má như cá nóc.

"Phụt hahaha…

"Các người nói gì tôi đều nghe hết rồi, hahaha, Linh Châu, cô thật là ghê quá đi!"

Lục Linh Châu: "Ọe! Đồ đáng ghét! Ọe!"

Lục Linh Châu tính giở trò nhưng lại gậy ông đập lưng ông, ngồi xổm trên đất nôn đến mức cả nước mật cũng muốn trào ra.

Ba chúng tôi ôm bụng cười lăn lộn, đang cười thì cả chiếc xe bất ngờ lắc lư một cái.

Biểu cảm của tôi lập tức đông cứng lại, Hoa Ngữ Linh phản ứng nhanh nhẹn, một tay bám vào mép cửa sổ xe, khom lưng, nhanh nhẹn chui ra ngoài, nhảy xuống đất.

"Một bánh xe bị xì hơi rồi."

Tống Phi Phi nhíu mày. "Chỗ này có gì đó không ổn, chúng ta mau xuống xe đi."

Tôi quay đầu nhìn hàng ghế phía sau xe. "Anh của cô đâu rồi?"

Tống Phi Phi lắc đầu. "Không phải anh ấy, có ai đó dán ảnh của anh ấy lên cửa sổ xe."

Tôi bước đến xem, quả nhiên là một tấm ảnh, che kín cả khung cửa sổ, tỷ lệ khuôn mặt gần như giống hệt người thật, ban đêm nhìn từ ngoài vào, đúng là rất dễ nhận nhầm.

Tôi gỡ tấm ảnh xuống, cuộn lại tùy tiện nhét vào túi, định lát nữa tìm chỗ an toàn xem kỹ, biết đâu có thể phát hiện manh mối gì đó.

Ba chúng tôi xuống xe, Hoa Ngữ Linh đã kiểm tra một vòng quanh xe, nói với chúng tôi rằng dưới chân núi cũng phát hiện chất nhầy của Nhu Thảo. Không chỉ vậy, bụi cây bên cạnh còn có dấu hiệu bị bẻ gãy.

"Lúc đó chắc trên xe còn có người, sau khi bị Nhu Thảo tấn công thì bỏ xe chạy trốn, theo hướng này chạy lên núi."

Chúng tôi theo chỉ dẫn của Hoa Ngữ Linh đi vào núi.

Loading...