Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 141: Hắc Ngộ Không Lậu 3

Cập nhật lúc: 2025-04-04 14:54:23
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường, Lục Linh Châu lòng đầy lo lắng, hai tay ôm bụng, liên tục hỏi Hoa Ngữ Linh mình có bị Nhu Thảo ký sinh không.

Hoa Ngữ Linh gật đầu, đưa cho cô ấy một viên giải độc đan.

"Môi trường sinh trưởng của Nhu Thảo vô cùng đặc biệt, tên nó là Thâm Uyên Nhu Thảo, phải mọc ở đáy vực hoặc đáy khe sâu, nơi âm u không thấy mặt trời.

"Hơn nữa xung quanh phải có nguồn nước ngầm và ít nhất ba loài độc trùng khác nhau. Phải biết rằng, độc trùng thường có tính lãnh địa riêng rất mạnh, Nhu Thảo chỉ có thể mọc ở chỗ giao nhau của các vùng lãnh thổ đó.

"Thứ này cần môi trường ngẫu nhiên và khắc nghiệt vô cùng để trưởng thành, anh của cậu thật xui xẻo mới gặp phải Nhu Thảo."

Theo lời Hoa Ngữ Linh, sau khi Nhu Thảo ký sinh thành công, nó sẽ trở thành động vật có thể di chuyển, không còn bị giới hạn ở đáy vực mà bắt đầu di chuyển khắp nơi, và cực kỳ hung hãn.

Tống Thiên Minh và những người khác đến du lịch ở núi Phượng Hoàng, lại còn đến vào ban đêm, chắc là vừa đỗ xe đã gặp Nhu Thảo.

Thế là cả nhóm bị dọa sợ đến mức bỏ chạy tán loạn, chạy thẳng lên núi.

Tôi cảm thấy khả năng đó rất thấp.

Người bình thường bị động vật tấn công, sao còn nghĩ đến chuyện chạy lên núi? Như vậy chẳng phải càng bị động hơn sao?

Hơn nữa, họ có hơn hai mươi người, kiểu gì cũng phải có ai đó chạy thoát, hoặc ít nhất kịp thời gọi điện cầu cứu chứ. Nhưng mấy ngày nay, không một ai liên lạc với bên ngoài cả.

Chỉ là, ngoài suy đoán của Hoa Ngữ Linh trước mắt, tôi tạm thời cũng không có ý tưởng nào khác, đành phải nghe theo cô ấy, lên núi tìm người.

Hoa Ngữ Linh lần theo dấu vết di chuyển của Nhu Thảo, một đường truy đuổi.

Lặn lội trong rừng núi giữa đêm khuya, tôi cảm thấy không khí có gì đó cực kỳ bất thường.

Cánh rừng này yên tĩnh đến mức đáng sợ, vốn dĩ phải có tiếng côn trùng, tiếng chim chóc, vậy mà hoàn toàn không nghe thấy gì, thậm chí đến cả tiếng gió cũng chẳng có. Mọi thứ xung quanh đều ẩn nấp trong bóng tối, bất động như bị đóng băng.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Bên tai chỉ còn tiếng bước chân của chính mình, giẫm lên lớp lá khô, phát ra tiếng “rắc rắc” khe khẽ.

“Rắc rắc, rắc rắc.”

Âm thanh càng lúc càng to, càng lúc càng dồn dập.

Tôi đâu có đi nhanh đến vậy? Tôi bất chợt dừng lại.

“Rắc rắc…”

Nghe kỹ lại, tiếng động phát ra từ bụi cây bên cạnh.

Tôi thò tay vào túi, rút ra kiếm đào mộc, tay kia bóp tấm Lôi Kích Mộc Bài, sải bước xông về phía đó, hô lớn: “Hoa Hoa, mau lại đây, chỗ này có thứ gì đó!”

Bụi rậm rung lên dữ dội, tôi cầm chắc kiếm đào mộc, định c.h.é.m xuống.

Bên trong bỗng vang lên một tiếng hét thất thanh: “Mẹ, ai đấy?”

Đèn pin rọi tới, ánh sáng tạo thành một quầng sáng trước mặt, cả bụi cây lập tức sáng rực.

Trong bụi cây có một người đàn ông đang ngồi xổm, hai tay che mắt, gắt nhẹ với tôi, bảo tôi chiếu đèn đi chỗ khác.

“Đèn pin gì mà chói thế không biết.”

Tống Phi Phi và mấy người khác nghe thấy động tĩnh bên này cũng tụ lại, vây quanh bụi cây.

Khi nhìn rõ mặt người đàn ông, Tống Phi Phi kinh ngạc đến ngây người.

“Tống Thiên Minh!”

Người đàn ông sững sờ, lấy tay làm thành hình vòng cung đặt bên mắt, nheo mắt nhìn Tống Phi Phi một lúc, sửng sốt kêu lên: “M* kiếp, Phi Phi?”

Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.

Hai anh em gặp lại nhau, ban đầu vô cùng kích động, tay trong tay quay một vòng.

Sau đó, Tống Phi Phi bắt đầu mắng cho một trận, nói ở nhà bị làm cho loạn cả lên, mẹ của Tống Thiên Minh suýt phát bệnh tim, bây giờ còn đang nằm viện. Nếu anh không sao thì tại sao không chịu báo tin về nhà?

Tống Thiên Minh mặt mũi ngơ ngác, móc ra chiếc điện thoại tắt ngóm.

“Trước khi đi không phải tao đã nói rồi sao? Vào đây là để tĩnh tu một tuần, liên lạc với tao làm gì?

“Điện thoại hết pin từ lâu rồi, chỗ này cũng chẳng có chỗ sạc.”

Tống Phi Phi tức đến phát điên.

“Không phải mấy người hai mươi mấy người lận sao? Ai cũng hết pin à? Những người khác đâu? Không ai có đầu óc, không ai nghĩ tới việc báo bình an cho gia đình hả?”

Tống Thiên Minh giải thích, chuyến đi lần này là hành trình hành hương, tất cả mọi người đều đã bàn bạc, không dùng điện thoại, tạm thời tách khỏi thế giới tốc độ cao này, chuyên tâm rèn luyện tâm trí, để tâm hồn được yên bình.

Cho nên không ai mang theo pin sạc dự phòng, vừa xuống xe là tắt nguồn hết. Có mấy người không chịu nổi, định mở điện thoại chơi, nhưng phát hiện trong rừng sâu chẳng có sóng, đành bỏ cuộc.

“Ý anh là, không ai gặp chuyện gì, đều tự xuống xe?

“Vậy mấy ngày nay mấy người trốn ở đâu? Sao cảnh sát tìm không thấy?”

Tống Thiên Minh càng thêm mù mờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-141-hac-ngo-khong-lau-3.html.]

“Cái quái gì thế, bọn tao ở trong Đại Thừa Chi Quốc mà, cảnh sát cũng đến tìm bọn tao hả? Tống Phi Phi, mày làm cái trò gì vậy? Bình thường tám trăm năm không thèm liên lạc, sao tự dưng lại nghĩ đến tao, còn báo cảnh sát nữa? Mày bị gì vậy?”

Tống Thiên Minh liền trút một tràng mắng xối xả lên Tống Phi Phi, còn Tống Phi Phi cũng tức đến đỏ mặt, nghẹn họng cãi lại om sòm.

Hai người đang cãi nhau kịch liệt thì Tống Thiên Minh đột nhiên ngây người, rồi ôm bụng cười ha hả, khoa trương vô cùng.

“Ôi trời ơi, mày nói mấy người mày dẫn theo là gì cơ? Đại sư à? Thánh nữ cổ tộc?

“Hahahaha, cười c.h.ế.t mất! Tống Phi Phi, có phải mày đọc tiểu thuyết tâm linh nhiều quá, đầu óc bị tẩy não luôn rồi không? Hai mươi mấy tuổi đầu mà còn ngây thơ thế này sao?”

Tống Thiên Minh liên tục lắc đầu, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn Tống Phi Phi từ đầu đến chân.

"Được rồi được rồi, lòng tốt của mày, tao xin nhận. Nửa đêm nửa hôm, trong rừng núi không an toàn, mấy cô gái chúng mày đừng ở đây thêm rắc rối nữa, mau quay về đi."

Tống Thiên Minh giơ tay lên, vung vẩy như đuổi ruồi.

Trong đầu tôi toàn dấu chấm hỏi, theo như lời của Tống Thiên Minh thì chẳng ai gặp chuyện gì cả.

Sau khi họ xuống xe, liền thuận lợi lên núi theo đúng kế hoạch, tiến vào khu thắng cảnh Tiểu Tây Thiên.

Trong thắng cảnh đó, có một nơi gọi là “Đại Thừa Chi Quốc”, chính là điểm đến của bọn họ.

Những ngày qua, mọi người đều ở trong Đại Thừa Chi Quốc, được chùa tiếp đón, mỗi ngày tụng kinh sáng, nghe giảng Phật pháp, còn được bao ăn ba bữa miễn phí.

Tôi hỏi anh ta: “Đã bao ăn bao ở, vậy lúc nãy anh ‘rắc rắc rắc’ nhai cái gì thế?”

Tống Thiên Minh gãi đầu, vẻ mặt hơi ngượng.

“Ở chùa toàn ăn chay, tôi đói chịu không nổi nên ra ngoài lén ăn đồ vặt thôi.”

Nói rồi ném gói bao bì “XX móng gà cay” xuống đất.

“Thôi, tôi về ngủ đây. Các người cũng mau đi đi, mấy cô gái, nửa đêm lang thang ngoài núi, coi ra thể thống gì.”

Núi Phượng Hoàng không lớn, cảnh sát lục soát mấy ngày liền mà không phát hiện ra họ. Thế mà Tống Thiên Minh lại khăng khăng nói mình ở trong khu thắng cảnh.

Chuyện này rõ ràng có gì đó kỳ quặc, chúng tôi tất nhiên không thể bỏ đi dễ dàng như vậy. Nói mãi, Tống Thiên Minh mới miễn cưỡng đồng ý dẫn chúng tôi đến Đại Thừa Chi Quốc xem thử.

“Nói trước nhé, cùng lắm cho ở lại một đêm, mai phải đi cho tôi.”

Tống Thiên Minh dẫn đường phía trước, không hề đi lên đỉnh núi, mà lại men theo các lối xuống dốc, luồn lách qua những chỗ gồ ghề khó tưởng tượng nổi.

Có lúc rõ ràng không còn đường, vậy mà Tống Thiên Minh vòng sau một gốc cây, lại chui xuống đất lách qua bụi cây, ngoằn ngoèo vòng vèo, phía trước lại hiện ra một con đường nhỏ.

Tôi cảm thấy vô cùng kỳ lạ — giữa đêm khuya trong rừng núi hoang vu, anh ta không có lấy một cây đèn, mà định hướng vẫn chính xác đến lạ thường.

Đi suốt gần một tiếng đồng hồ, trước mắt tôi toàn là bóng lá cây quệt qua mặt, đầu óc choáng váng, chẳng còn phân biệt được phương hướng nữa.

Tống Thiên Minh bỗng dừng chân, giơ tay chỉ phía trước.

“Đến rồi.”

Chúng tôi lúc này đang ở trong một thung lũng, bốn phía là vách núi cao dựng đứng, trơ trụi không một cọng cỏ. Dưới ánh đèn pin soi quanh, lớp đất hiện ra xen lẫn màu vàng và tím, trông hơi giống địa mạo Đan Hà ở Trương Dịch.

Tống Thiên Minh nói, đây là lớp đất màu vàng đặc trưng của vùng Tức huyện.

Phần thấp nhất của thung lũng lại phủ đầy cây cối xanh mướt, chủ yếu là bụi cây thấp và dương xỉ, thỉnh thoảng có vài cây cao hơn mọc lác đác, nhưng cũng không cao lắm.

Từ khu rừng rậm rạp ban nãy tới được thung lũng này, rốt cuộc đã xuyên qua đoạn nào, tôi cũng chẳng còn nhớ rõ nữa.

Tôi móc điện thoại ra định xem định vị, vừa bật màn hình thì phát hiện lời Tống Thiên Minh nói đúng thật, hoàn toàn không có tín hiệu.

Tống Thiên Minh duỗi người, vẻ mặt rất thư thái.

“Đến Đại Thừa Chi Quốc rồi, mọi người phải chú ý đấy, phải tuân thủ quy củ trong chùa.”

Tôi nhìn quanh một vòng.

“Đại Thừa Chi Quốc ở đâu? Tôi chẳng thấy chùa chiền gì cả.”

Tống Thiên Minh lắc đầu, cười đắc ý.

“Gọi là ‘một lá che mắt, chẳng thấy Thái Sơn’, chính là nói cô đấy.

“Cô thử đi lên phía trước vài bước nữa xem.”

Tôi nghe lời anh ta, bước thêm vài bước, suýt nữa bước hụt chân.

May mà phản ứng kịp thời, vội dừng lại, người nghiêng ra sau giữ thăng bằng.

Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một hố sâu khổng lồ hình tròn.

Dưới đáy hố, cây cối um tùm, rậm rạp xanh tươi. Ở chính giữa vòng tròn ấy, là một tòa chùa nguy nga hùng vĩ, bốn phía được núi bao quanh, phía sau là các dãy lầu gác chồng chất, còn có một tòa tháp Phật cao ngất — trông chẳng khác gì cảnh trong game "Hắc Ngộ Năng".

Tống Thiên Minh cười ha hả.

“Phía trước có bậc thang, cẩn thận kẻo trượt nhé.”

Loading...