Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 143: Hắc Ngộ Không Lậu 5

Cập nhật lúc: 2025-04-04 14:54:27
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy tên kia sắp bò đến đỉnh đầu anh ta, tôi lập tức đứng bật dậy, hai tay thọc vào nách Tống Thiên Minh, nhấc một cái như bứng củ hành khỏi đất, kéo anh ta ra ngoài.

Ngay giây tiếp theo, gã đàn ông kia cũng vừa vặn leo tới cửa sổ.

Hắn vẫn bám trên trần, đầu thì lộn ngược thò ra ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm tôi.

Lần này, cuối cùng tôi cũng thấy rõ khuôn mặt hắn.

Hắn không có mặt — à không, là không có ngũ quan — cả khuôn mặt trông như một khối sáp đang chảy, lại giống như một vũng bùn nhão nhét, nhầy nhụa, ướt át.

Theo từng cử động, chất lỏng đen sì cứ tí tách nhỏ xuống, rơi từng giọt lên khung cửa sổ.

Tống Thiên Minh sợ đến mức hét toáng lên.

Tiếng hét đó giống như giọt nước lạnh nhỏ vào chảo dầu sôi.

Tiếng gào thét ấy khiến cả căn phòng sôi trào — mọi người đồng loạt hất tung chăn dậy, cùng một động tác bò dọc theo vách tường lên trần nhà, ùn ùn lao về phía cửa sổ.

Tống Thiên Minh cuống cuồng nắm chặt lấy cánh tay tôi.

“Chạy mau!”

Tôi bị anh ta kéo chạy về phía hậu viện của ngôi chùa, Hoa Ngữ Linh cũng sát sau lưng.

Trong lúc tháo chạy, tôi ngoái đầu nhìn lại — đám người kia như thú hoang, bò bằng cả tay chân, có vài kẻ còn leo lên mái nhà rồi nhảy bổ từ trên cao xuống.

Khi nhảy, hai tay họ dang ra như đang lượn, mượn lực gió, tốc độ cực kỳ nhanh.

Tống Thiên Minh sợ tới mức hồn bay phách lạc.

“Chạy mau! Bị chúng tóm được là tiêu đời đó!”

Cả ba chúng tôi lao đầu chạy về hướng Bắc, cuối tầm nhìn lờ mờ xuất hiện một tòa tháp Phật.

Đó là một tòa bảo tháp tám cạnh kiểu truyền thống, từng tầng mái hiên chồng lên nhau đều có chạm khắc phù điêu. Trời tối đen như mực, chẳng nhìn rõ cụ thể khắc cái gì.

Vừa chạy, tôi vừa liếc nhìn qua — chợt phát hiện tháp này chỉ có… sáu tầng.

Tháp Phật truyền thống luôn có số tầng là số lẻ, bởi vì số lẻ thuộc dương, số chẵn thuộc âm. Phật môn hướng sáng, nên luôn chọn số dương.

Tháp Phật có thể ít nhất là năm tầng, nhiều thì chín tầng, mười ba tầng, nhưng phổ biến nhất là bảy tầng.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Tháp bảy tầng tượng trưng cho bảy tình cảm trần thế: hỉ, nộ, ưu, tư, bi, khủng, kinh. Câu “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ” chính là nói đến tháp Phật bảy tầng này.

Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.

Nhưng tại sao chỗ này lại thiếu một tầng?

Không kịp nghĩ thêm, đám người sau lưng đã đuổi đến sát nút, cả ba chúng tôi lao thẳng vào trong tháp, rồi cùng nhau dốc sức đóng chặt cánh cửa.

Vừa vào trong, tôi đã cảm thấy một luồng hơi lạnh buốt thấu xương ập tới.

Tôi bất giác rùng mình, vội nép lại gần Hoa Ngữ Linh.

Bên ngoài vang lên tiếng "bùm bùm bùm", đám người kia điên cuồng lao vào cánh cửa.

Nhưng cánh cửa gỗ này rất chắc chắn, thêm chúng tôi hợp sức chặn lại, bọn họ đập mãi mà không vào được.

Dần dần, âm thanh bên ngoài biến mất, xung quanh trở lại yên tĩnh.

Tống Thiên Minh ngồi phịch xuống đất, thở hồng hộc.

Tôi hỏi anh ta, rốt cuộc đám đó là cái gì.

“Tống Thiên Minh, bọn họ vì sao lại đuổi theo anh?”

Tống Thiên Minh ngẩng đầu, kinh hãi nhìn tôi.

“Các người là ai? Sao lại biết tên tôi?”

Tôi ngơ ngác: “Anh bị gì vậy, mất trí rồi à?”

Tống Thiên Minh trông còn hoang mang hơn cả chúng tôi, anh ta nói mình đã bị kẹt ở đây một tuần, chưa từng gặp chúng tôi bao giờ.

“Các người cũng chơi game Hắc Ngộ Năng, bị lừa đến đây đúng không? Nơi này có vấn đề, chúng ta phải nghĩ cách thoát ra.”

Tống Thiên Minh kể, ngày đầu tiên vào đây, anh ta còn rất háo hức, cùng bạn bè học Phật pháp, tham quan chùa chiền, mọi người đều rất tò mò, tràn đầy cảm giác mới mẻ với cảnh quan nơi đây.

Nhưng đến tối, anh ta liền cảm thấy có gì đó không ổn.

Anh ta thuộc dạng dễ bị lạ giường, dù đã leo núi cả ngày, mệt đến rã rời, nhưng khi nhắm mắt lại vẫn không sao ngủ được.

Thế là anh ta nằm nghiêng, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.

Không ngờ, người bạn nằm bên cạnh lại cử động.

Tống Thiên Minh tưởng rằng người đó cũng chưa ngủ, định quay qua bắt chuyện, bỗng dưng nhìn thấy….

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-143-hac-ngo-khong-lau-5.html.]

“Cả khuôn mặt của người đó bắt đầu tan chảy.”

Sắc mặt Tống Thiên Minh vô cùng hoảng loạn, kể rằng lúc đó anh ta sợ đến mức không nhúc nhích nổi, chỉ có thể mở to mắt nhìn người bạn kia bò lên tường.

May mà sau khi leo lên, gã kia chỉ như ruồi mất đầu, bò loanh quanh trên trần nhà, không làm gì anh ta cả.

Tống Thiên Minh không dám ngủ, cũng không dám mở mắt, toàn thân cứng đờ, cứ thế nhắm mắt chịu đựng đến sáng.

Sáng hôm sau, người bạn kia lại như không có chuyện gì xảy ra, cười nói vui vẻ với mọi người như thường.

Tống Thiên Minh làm gì còn dám ở lại nữa, lập tức thu dọn đồ đạc, đến tìm trụ trì xin phép rời chùa.

Trụ trì không đồng ý, ngược lại còn khiển trách anh ta tâm không tĩnh, thiếu giác ngộ, càng như vậy càng nên ở lại tu hành.

Bạn bè xung quanh cũng khuyên anh ta — chuyến đi này vốn là do anh ta đề xướng, sao có thể bỏ cuộc sớm như vậy?

Tống Thiên Minh sĩ diện, lại cố gắng chịu đựng thêm một ngày.

Đêm đó, người bò trên trần nhà tăng thêm một người.

Tống Thiên Minh sợ đến suy sụp, hôm sau dứt khoát đòi xuống núi bằng được.

Lần này, trụ trì đồng ý. Nhưng khi anh ta quay lại phòng thu dọn hành lý, không hiểu sao lại ngủ thiếp đi mất. Đến lúc tỉnh dậy, trời đã sáng hôm sau.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy ngày, anh ta biết chắc ngôi chùa này có vấn đề.

Vì thế đêm nay, anh ta quyết tâm không ngủ, có mệt thế nào cũng phải cố thức, rồi cuối cùng gặp được chúng tôi.

Tống Thiên Minh kể rất nghiêm túc, không giống đang bịa chuyện chút nào.

Tôi kể lại cho anh ta chuyện mấy ngày nay, sắc mặt anh ta vốn đã trắng bệch lại càng trắng hơn.

“Ý cô là, tôi chính là người dẫn các cô đến đây? Không thể nào, tôi chưa từng gặp các cô!

“Người đó không phải tôi.”

Tôi hoàn toàn rối bời.

Chuyện đúng như chúng tôi đã đoán, Tống Thiên Minh mà chúng tôi gặp trước đó là giả. Nhưng hắn không phải Nhu Thảo, trên người cũng không có khí âm tà, vậy rốt cuộc là cái thứ gì?

Không nghĩ nhiều nữa, giờ quan trọng là phải tìm được Linh Châu và Phi Phi đã.

Tôi hỏi Hoa Hoa xem Lục Linh Châu đang ở đâu.

Hoa Hoa rút từ trong tóc ra một con cổ trùng như con chấy, đặt lên lòng bàn tay. Nhìn con trùng bò qua bò lại một hồi, cô ấy kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Họ cũng ở đây.”

“Cái gì? Cũng trong bảo tháp này?”

Tôi nhìn quanh một lượt. Bên trong tòa bảo tháp rỗng ruột, kiến trúc hình bát giác. Bốn bức tường được vẽ đầy bích họa Phật giáo rực rỡ sắc màu, mỗi tầng đều có các hốc nhỏ, đặt tượng Phật tinh xảo.

Ở góc có một lối cầu thang lên tầng, cực kỳ hẹp, chỉ đủ một người đi vòng theo chiều xoắn ốc.

Tầng một vắng tanh, chỉ có ba chúng tôi, vậy thì Lục Linh Châu và Phi Phi chắc chắn đang ở tầng trên.

Tôi và Hoa Ngữ Linh kiểm tra kỹ tầng một một lượt, không phát hiện điều gì đặc biệt. Tôi nói với Hoa Hoa rằng mình sẽ lên tầng trên xem thử.

Tống Thiên Minh sống c.h.ế.t không chịu đi cùng, tôi lại không yên tâm để anh ta một mình ở đây, bèn để Hoa Hoa ở lại canh chừng, còn mình thì đi một mình lên cầu thang.

Tòa tháp Phật này tổng cộng có sáu tầng, mỗi tầng cao khoảng bốn mét. Tôi thầm tính nhẩm trong đầu, đi vài chục bậc cầu thang, thế nào cũng phải đến tầng hai rồi chứ?

Thế nhưng cầu thang lại chẳng có lối ra tầng hai.

Hai bên đều là tường cao sừng sững, một đoạn cầu thang gỗ hẹp kẹp giữa hai bức tường, đi mãi mà như đi vào vô tận, không có điểm dừng.

Tôi đi đến mức chân mỏi rã rời, đành phải dừng lại nghỉ một lát.

Trên tường cách một đoạn lại có một hốc tường, đặt các tượng Phật.

Tôi dùng đèn pin rọi vào một bức tượng bên cạnh — tượng chỉ cao chừng ba bốn mươi phân, màu sắc rực rỡ, được tô vẽ vô cùng sống động. Nhưng càng nhìn càng thấy quen mắt.

Tôi nhìn chăm chú một lúc, bất chợt sực nhớ — chẳng phải đây chính là vị hòa thượng tiếp chúng tôi lúc nãy sao? Đầu tròn, tai to, gọi là Pháp Nguyên gì đó.

Tôi không nhịn được, đưa tay định chạm vào tượng Phật.

Vừa mới chạm đến đầu tượng, tai bỗng nghe thấy một tiếng “cạch” rất nhỏ.

Ngay sau đó, bước cầu thang gỗ tôi đang giẫm lập tức biến mất.

Dưới chân trống rỗng, cơ thể tôi rơi thẳng xuống, cảm giác mất trọng lực ập đến, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi luống cuống đưa tay ra muốn bám vào hai bên tường.

Cầu thang này chỉ rộng khoảng sáu, bảy mươi phân, lý ra thì tay chân tôi có thể chạm vào hai bên tường để giữ thăng bằng.

Nhưng không hiểu tường này làm bằng gì, như thể có một lớp dầu trơn phủ lên — trơn nhẵn bóng loáng, bàn tay không cách nào bám dính.

Tôi rơi tự do với tốc độ chóng mặt, đầu óc cũng trống rỗng hoàn toàn.

Loading...