Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 144: Hắc Ngộ Không Lậu 6

Cập nhật lúc: 2025-04-04 14:54:30
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Má nó, leo nãy giờ không biết bao nhiêu bậc, giờ rơi thẳng từ độ cao mười mấy mét như thế này, không c.h.ế.t thì cũng tàn phế.

Phải nghĩ cách thôi!

Tôi đưa tay với ra sau lưng định lấy túi, nhưng tay vừa duỗi ra nửa chừng, đột nhiên bị ai đó nắm lấy.

Cảm giác rơi tự do lập tức dừng lại. Vì lực quán tính, cả cơ thể tôi đập mạnh vào vách tường.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn — từ trong tường, một bàn tay trắng bệch thò ra, đang nắm chặt lấy cổ tay tôi.

Bàn tay đó gầy đến mức như bộ xương khô, làn da trắng bệch gần như tái xanh, những đường gân xanh nổi rõ như con rết bò ngoằn ngoèo khắp cánh tay.

Tiếp theo đó, một bàn tay khác cũng thò ra, chộp lấy chân trái tôi.

Càng lúc càng nhiều bàn tay, như nấm mọc sau mưa, từ trong tường ùn ùn trồi ra, chộp lấy khắp người tôi.

Lực kéo của những bàn tay này rất mạnh, vừa tóm được liền cố sức kéo tôi vào trong tường. Lưng tôi bị ép sát vào vách, lực ép mạnh tới mức làm tôi đau nhói.

Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng “rắc rắc” của xương cốt bị đè nén, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

Lúc này, tôi rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Theo lý, tôi nên dùng Lôi Kích Mộc Bài để đối phó với những bàn tay này. Nhưng nếu tiêu diệt chúng, tôi sẽ rơi xuống.

Trước mắt chỉ còn hai con đường: hoặc bị kéo vào trong tường ép chết, hoặc rơi xuống mà chết.

Cơn đau từ lưng, chân và tay càng lúc càng mãnh liệt, đau đến cực điểm, lại kích phát ra một phần gan lì trong xương tủy tôi.

Tôi lập ấn quyết, hét lớn: “Ngũ lôi cấp hội, hống điện tấn đình!”

Một luồng tia sét lóe lên, mấy bàn tay đang giữ lấy tay tôi lập tức bị ch//ặt đứt, chỗ tay đ//ứt phun ra chất lỏng đen ngòm, sau đó thứ chất lỏng ấy bắt đầu ngọ nguậy, mọc ra những cánh tay mới.

Nhưng lúc này, tay phải của tôi đã được tự do.

Tôi lập tức kết ấn Kim Cang, đ.ấ.m thẳng vào vách tường.

Tôi đ.ấ.m liên tiếp mấy cú, khớp ngón tay đập vào mặt tường đau nhói, da tróc thịt rướm m//áu.

Máu của tôi khiến uy lực của Kim Cang ấn càng mạnh. Lại thêm một cú đ.ấ.m thật lực nữa.

“Ầm” — vách tường vỡ ra, lộ ra một lỗ hổng.

Tất cả các cánh tay trên tường lập tức đ//ứt lìa, rơi xuống theo. Cơ thể tôi cũng rơi theo, nhưng ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, tôi nhanh tay móc ngón lên mép tường, kịp thời giữ được thân mình.

Tôi thở phào một hơi, lại dùng tay kia bám lên, mười ngón căng ra, mũi chân chống lên vách, cố gắng leo lên.

Ngay khi tôi vừa ngóc đầu lên, ló mặt ra khỏi lỗ hổng, thì một gương mặt bỗng xuất hiện ngay trước mắt.

Hắn ngồi xổm, đầu nghiêng sang một bên, mặt đối mặt với tôi, mũi gần như chạm mũi.

Tôi giật b.ắ.n người, suýt nữa tuột tay.

Tống Thiên Minh nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt đầy oán độc, nở nụ cười nham hiểm kỳ dị.

“Đi c.h.ế.t đi.”

Nói xong, hắn đứng bật dậy, vung chân đá mạnh vào đ//ầu tôi.

Tôi buông lỏng lực ở tay, cơ thể ngay lập tức rơi xuống.

Tống Thiên Minh tưởng tôi đã rơi thật, thò đầu ra xem, nhưng đầu ngón tay tôi vẫn còn móc chặt vào khe giữa các tấm ván tường.

Nhân lúc hắn thò đầu ra, tôi lập tức ném lên một lá bùa lửa.

“BÙM!”

Cả đầu Tống Thiên Minh bốc cháy, hắn hét lên một tiếng thảm thiết, quýnh quáng lấy tay đập lên tóc. Nhân lúc đó, tôi chống tay bật người lên, túm lấy cổ áo hắn, kéo mạnh xuống.

“Á!”

Tống Thiên Minh vốn đã thò nửa người ra ngoài lỗ, bị tôi kéo một cái, mất thăng bằng, lộn cổ ngã xuống dưới.

Tôi nhân cơ hội bò lên khỏi lỗ hổng, ngồi phịch xuống thở dốc, đầu óc vẫn còn quay cuồng.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Chuyện quái gì vậy? Tại sao Tống Thiên Minh lại tấn công tôi? Hắn chẳng phải đang ở dưới tầng với Hoa Ngữ Linh sao? Cầu thang chật như vậy, chỉ đủ cho một người đi, hắn lên đây từ bao giờ?

Khoan đã, đúng rồi — trán hắn không có nốt ruồi.

Đây không phải Tống Thiên Minh, phải nói là — đây chính là Tống Thiên Minh đã dẫn chúng tôi vào núi, chứ không phải người vừa rồi ở cùng chúng tôi.

Thôi, nghĩ nhiều cũng vô ích, quan trọng là phải tìm được Linh Châu trước đã.

Tôi đứng dậy, chỉnh lại đèn pin cố định trên balo, cẩn thận quan sát khung cảnh trước mắt.

Không rõ đây là tầng mấy của tháp Phật, trông chẳng khác gì tầng một, khoảng trống chính giữa hoàn toàn trống trải, xung quanh là các bức bích họa và hốc đặt tượng Phật.

Tôi bước thêm một bước — bỗng nhiên dưới chân trống rỗng.

Mẹ nó!

Khi cơ thể lơ lửng giữa không trung, tôi vừa sợ vừa tức, chỉ muốn chửi thề.

May là phản xạ nhanh, chân tôi vừa chạm đất, dù trẹo một cái, nhưng tôi vẫn kịp giơ tay vịn vào tường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-144-hac-ngo-khong-lau-6.html.]

Nhìn kỹ lại, đây là một cái hố tròn, đường kính khoảng một mét, xung quanh là vách gỗ, giống như tôi đang đứng trong một đoạn ống khổng lồ.

Bên trong tháp Phật tối đen như mực, sàn gỗ lại cũ kỹ màu đen, nên cái hố này tôi không nhận ra, mới trượt chân ngã xuống.

May mà hố không sâu lắm, chỉ cao hơn đầu tôi một chút, tôi bật nhảy một cái, bám tay lên thành, dễ dàng trèo ra ngoài.

Đứng vững lại, lần này tôi hết sức cẩn trọng, dùng đèn pin soi kỹ mặt sàn, xác nhận đúng là sàn thật rồi mới bước tiếp.

Không ngờ, đi được mấy bước, tấm ván gỗ dưới chân lại sụp xuống — cơ thể tôi lại rơi.

“Vãi…”

Lần này không kịp đề phòng, tôi ngã sóng soài xuống đất, đau đến mức nghiến răng trợn mắt.

Ngẩng đầu nhìn lên — lại là một cái hố tròn y hệt.

Tôi vừa xoa m.ô.n.g vừa lồm cồm bò dậy, chuẩn bị như lần trước, trèo lên lại.

Tay vừa chạm vào mép sàn phía trên, một cái đầu bỗng thò ra từ tường gỗ trước mặt.

Tóc đen nhánh, phần đỉnh đầu đập thẳng vào n.g.ự.c tôi.

Tôi theo phản xạ lùi lại, cái đầu trước mặt ngẩng lên.

Có thể dễ dàng nhận ra đây là một người phụ nữ trẻ, mắt bị kh//âu kín bằng chỉ thô to, không có mũi, nửa dưới khuôn mặt chỉ có một cái miệng khổng lồ.

Miệng cô ta trông như một chiếc bồn m//áu, há toang, lộ ra một hàng răng nhọn hoắt. Răng của cô ta cũng không giống người bình thường, mà giống như cá mập vậy, dày đặc, chồng chéo thành hơn chục hàng. Cô ta bất ngờ lao đầu tới, há miệng cắn về phía tôi.

Tôi lập tức lùi lại, nhưng hố tròn này quá chật hẹp, vừa lui một bước, lưng tôi đã đụng phải một cái đầu.

Tôi quay đầu nhìn, chỉ thấy trên vách tường xung quanh hố tròn, vô số cái đầu nhô ra, giống hệt như những cánh tay bên ngoài bức tường vừa nãy.

Tôi xưa nay vốn gan lì, nhưng đứng trước cảnh tượng kỳ dị thế này, trong lòng cũng không khỏi hoảng hốt.

“Ngũ lôi hào lệnh!”

Tay run rẩy lấy Lôi Kích Mộc Bài ra, liên tục đánh ra sấm sét, dọn sạch mấy cái đầu trước mặt, không dám nấn ná, vội vàng trèo lên.

Lần này, vừa đứng trên mặt sàn, tôi không dám tùy tiện bước nữa.

Nhưng ai ngờ được, cái tháp Phật này chẳng nói lý lẽ gì cả.

Tôi đứng yên một chỗ không nhúc nhích, mà mặt sàn lại bắt đầu chuyển động — sàn “rắc rắc” kêu lên, cảm giác mất trọng lực lại ập đến, và tôi lại rơi xuống.

Dưới đáy hố, vẫn là những cánh tay quái dị đang chờ.

Tôi liều mạng c.h.é.m giết, tìm cơ hội trèo lên, nhưng đi chưa được mấy bước, lại sụp tiếp.

Tôi cảm thấy đầu óc mình bắt đầu mờ đi.

Bên trong tòa tháp tối đen như mực này, vô số cái hố tròn, giống như bất kể bạn cố gắng bao nhiêu, đều sẽ có một cái hố khác lớn hơn đang chờ phía trước.

Tôi không còn nhớ đây là lần thứ bao nhiêu tôi rơi xuống nữa.

Lần này, trong hố không có tay, không có đầu, không có miệng, không có lưỡi — chỉ có một người phụ nữ mặc đồ trắng, tóc dài, đang ngồi xổm quay lưng về phía tôi ở góc tường.

Tôi đã kiệt sức. Cảm giác rơi không ngừng, mất phương hướng, liên tục niệm chú gọi sấm chớp khiến thái dương tôi đau như kim châm.

Tôi chỉ muốn nằm vật ra đây, mặc kệ tất cả, cứ để thứ gì đó đến ăn th//ịt tôi cũng được.

Nhưng không làm được. Bản năng sinh tồn vẫn khiến tôi cắn răng, nắm chặt kiếm gỗ đào trong tay. Tôi bước đến sau lưng người phụ nữ áo trắng, vung kiếm thật mạnh, ch//ém thẳng vào sau gáy cô ta.

Cô ta rụt đầu lại, toàn thân cứng đờ.

Ngay sau đó, như phát điên, cô hét lên như ma quỷ rồi lao tới đ.ấ.m đá tôi điên cuồng.

Tóc cô ta rũ xuống che kín mặt, động tác lại cực kỳ nhanh, tôi căn bản không nhìn rõ ngũ quan, nhưng cách cô đánh người thì vô cùng quen thuộc.

Toàn là mấy chiêu hạ lưu, tiểu xảo bẩn thỉu, nhìn là biết kiểu người gian xảo, đê tiện.

Tôi bị cô ta đá liền mấy cú, cuối cùng cũng tìm được cơ hội đè cô xuống đất, vung một cú đ.ấ.m nặng nề vào bả vai cô ta.

Trước khi cô ta kịp phản đòn, tôi giả vờ ngạc nhiên: “Ơ, Linh Châu?”

Bàn tay đang giơ lên của Lục Linh Châu khựng lại giữa không trung, giây sau, không chút do dự, vỗ thẳng vào trán tôi.

Vỗ xong rồi cô ấy mới giả bộ mờ mịt, đưa tay vén tóc sang một bên.

“Ơ, là cậu à, Kiều Mặc Vũ.”

Tôi tức đến nghiến răng: “Cậu nhận ra tôi rồi, còn đánh tôi làm gì nữa?”

Lục Linh Châu nói tỉnh bơ: “Aiya, cậu cũng biết mà, đầu óc tôi ngu ngơ, nhất thời chưa kịp phản ứng.”

Vừa nói, cô ấy vừa đẩy tôi ra, ngồi thẳng dậy.

“Cái chỗ c.h.ế.t tiệt này, đúng là gặp ma thật rồi.”

“Cậu sao lại ở đây? Còn Phi Phi đâu?”

Lục Linh Châu kể, cô ấy và Phi Phi vừa rời khỏi phòng không lâu thì thấy Tống Thiên Minh.

Anh ta rón rén như thể sợ bị ai bắt gặp, cứ thế lén lút đi về phía hậu viện. Cô và Phi Phi thấy lạ nên lặng lẽ đi theo, rồi đến được tòa tháp Phật này.

Loading...