Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 145: Hắc Ngộ Không Lậu 7

Cập nhật lúc: 2025-04-04 14:54:33
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tầng một của tháp khá trống trải, không có gì đặc biệt. Hai người vừa vào thì nghe thấy có tiếng động trên đầu, bèn leo lên cầu thang.

Đi được một đoạn, chân cô bỗng hụt xuống, suýt nữa ngã gãy cổ.

“Phải gọi là dốc hết sức trâu bò mới trèo lên lại được, vậy mà vừa lên xong lại rơi vào mấy cái hố khốn nạn này, buồn nôn muốn chết.”

“Tôi cũng gần giống vậy.”

Tôi kể cho cô nghe hết quá trình bên tôi, nhấn mạnh đặc biệt — bên tôi cũng có một Tống Thiên Minh, chính anh ta đã dẫn tôi vào tháp.

Lục Linh Châu cau mày thật chặt.

“Hai Tống Thiên Minh?”

“À không, là một thôi, có một tên vừa mới định g.i.ế.c tôi, bị tôi xử rồi. Giờ chắc chỉ còn lại một.”

Tôi hỏi cô ấy:

“Cậu nói xem rốt cuộc hắn là thứ gì? Không phải Nhu Thảo, cũng chẳng có tà khí.”

Lục Linh Châu ôm đầu nhăn nhó.

“Thôi khỏi nghĩ nữa, đau đầu. Cứ ra khỏi đây cái đã rồi tính tiếp.”

Tôi và Lục Linh Châu cùng nhau trèo lên từ dưới hố. Lần này cả hai đứa rút kinh nghiệm, buộc một sợi dây phép vào cổ tay, giữ khoảng cách tầm một mét.

Như vậy, nếu một người rơi xuống hố, người còn lại có thể kịp thời kéo lên.

Dù đã cẩn thận, nhưng cả hai vẫn thay phiên nhau rớt hố mấy lần, vẫn không thoát được khỏi cái không gian quỷ quái này.

Tôi nghĩ mãi không ra, tháp Phật này có thể lớn đến đâu, làm sao mà có nhiều hố thế được?

Rớt đến lần thứ n rồi, cả hai đã kiệt sức, thảm hại đến không nhận ra, Lục Linh Châu giận đến phát điên, bắt đầu gào lên như dở:

“Đốt hết đi! Thiêu sạch cái chỗ c.h.ế.t tiệt này!”

“Phi Phi với Hoa Hoa còn chưa tìm được đâu. Mình cũng chẳng rõ đang ở tầng mấy. Đốt cái tháp cao thế này thì chúng mình cũng ch//ết theo luôn.”

Lục Linh Châu: “Kệ! Tôi sẽ đồng quy vu tận với đám ma quỷ này."

Nói rồi cô giơ tay lục túi lấy bùa ra, tôi vội nắm lấy cổ tay cô.

“Không được! Cậu bình tĩnh lại đi!”

“Cô ấy không bình tĩnh nổi đâu.”

Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên phía sau lưng. Tôi lập tức quay lại, vui mừng reo lên:

“Phi Phi!”

Nhưng ngay giây sau, nụ cười của tôi đông cứng, tim như bị bóp chặt, từng luồng khí lạnh từ gan bàn chân lan khắp cơ thể.

Tống Phi Phi đang đứng cách tôi khoảng hai, ba mét, tay trong tay với Lục Linh Châu, hai người đều bù xù, nhếch nhác, nhìn như vừa bò lên từ trong hố.

Bên canh Tống Phi Phi có 1 Lục Linh Châu, vậy bên cạnh tôi là ai?

Lục Linh Châu bên cạnh tôi lập tức nổi giận: “Khốn kiếp, mày là yêu quái phương nào, dám giả mạo tao?”

Tống Phi Phi đối diện cười nhạt liên tục.

“Đừng có giả bộ nữa, chính mày mới là đồ giả.”

Lục Linh Châu nóng nảy: “Phi Phi, cô bị ngu à? Đừng để bị lừa, mau về phía bọn tôi.”

Tống Phi Phi nhíu mày: “Kiều Mặc Vũ, sao cô lại ở đây?”

Tôi ngơ ngác, kể hết mọi chuyện đã xảy ra cho cô ấy nghe. Tống Phi Phi gật đầu.

“Hiểu rồi. Nếu cô tin tôi, lập tức qua đây. Tôi với Linh Châu đã tìm được đường ra.

“Cô gái đứng cạnh cậu là đồ giả đấy, mau qua đây nhanh lên.”

Tống Phi Phi sốt ruột vẫy tay gọi, rồi chỉ vào một góc tối đen kịt, nói đó là hướng ra, lối thoát ở đây sẽ thay đổi vài phút một lần, hai người họ rất khó khăn mới phát hiện ra, chậm một chút là sẽ không kịp ra nữa.

Cô ấy nói năng gấp gáp, ánh mắt tha thiết. Lục Linh Châu bên cạnh cô ấy cũng phụ họa theo, giọng điệu, thần thái, nét mặt đều y hệt như Linh Châu thật, không tài nào phân biệt nổi.

Tôi đẩy nhẹ Linh Châu bên cạnh mình.

“Tôi vẫn tin cậu. Mau nói gì phản bác đi chứ!”

Lục Linh Châu lắp bắp: “Tôi… tôi…”

“Đừng nói là… cậu thật sự là giả đấy nhé?”

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Lục Linh Châu nổi giận đùng đùng: “Mẹ kiếp! Tao phải g.i.ế.c c.h.ế.t con hàng nhái này!”

Nói rồi cô ấy tháo dây phép ở cổ tay ra, giương nanh múa vuốt lao tới phía “Linh Châu” đối diện. “Linh Châu” kia cũng cười nhạt một tiếng, không hề sợ hãi, lao lên đón đòn.

“Đồ giả, đi c.h.ế.t đi.”

Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.

Hai người lao vào đánh nhau túi bụi, động tác giống hệt, đều là mấy chiêu bẩn thỉu quen thuộc. Ngoại hình, giọng nói, ngữ điệu y chang nhau, khiến tôi hoa mắt chóng mặt.

Đánh một hồi, “Linh Châu” bên cạnh Tống Phi Phi chiếm thế thượng phong.

Tống Phi Phi chạy tới, kéo tay tôi:

“Mau đi thôi!”

Thấy tôi còn lưỡng lự đứng yên, cô ấy giậm chân:

“Còn chần chừ cái gì nữa?

“Linh Châu thật sao có thể thua một bản sao được chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-145-hac-ngo-khong-lau-7.html.]

Tôi như bừng tỉnh: “Ờ ha, có lý.”

Tôi đi theo Tống Phi Phi về phía trước, hai “Linh Châu” cũng dừng đánh. Một người nhanh chóng chạy theo tôi, người còn lại thì ngồi sụp xuống đất, ánh mắt trống rỗng, thất thần lẩm bẩm:

“Không thể nào… sao mình lại thua một bản hàng nhái? Không thể nào…”

“Kiều Mặc Vũ, lối ra bên này, chui vào cái hốc tượng Phật kia là được.”

“Linh Châu” chỉ vào một hốc tượng Phật cao ngang người, vừa nói vừa ấn đầu tôi xuống, ra hiệu bảo tôi chui vào trước.

“Được thôi.”

Tôi ngồi thụp xuống, làm bộ như sắp bò vào, tay thì đã nắm sẵn Lôi Kích Mộc Bài.

Vừa rồi đánh nhau, m//áu tôi dính đầy bàn tay, tôi nhân cơ hội đó bôi hết lên lệnh bài, sau đó bất ngờ xoay người, giáng mạnh lệnh bài vào người “Linh Châu”.

“Ngũ lôi hào lệnh!”

“ẦM!”

Một tia chớp to bằng miệng bát giáng xuống, “Linh Châu” kia hét thảm một tiếng, cả thân thể bắt đầu vặn vẹo, biến thành một cành cây đen sì, ngã gục xuống đất.

Tống Phi Phi nhìn tôi đầy kinh hãi.

“Kiều Mặc Vũ, cô làm gì vậy? Linh Châu… không phải là Linh Châu sao?”

Tôi gật đầu.

“Đúng, mà mày cũng đâu phải là Tống Phi Phi.”

Nói xong, tôi lại giáng thêm một tia sét. Tống Phi Phi gào lên rồi cũng ngã xuống đất, biến thành một cành cây khô cháy đen.

Lục Linh Châu vẫn còn ngồi ngẩn ngơ trên sàn. Tôi đi tới đá cô ấy một cái:

“Dậy mau, tôi nghĩ ra cách ra ngoài rồi.”

Lục Linh Châu vẻ mặt rối rắm.

“Không phải… sao cậu biết thứ kia là giả?”

“Chuyện đơn giản như vậy còn không hiểu à? Với đầu óc của cậu mà nghĩ ra được cách thoát khỏi đây sao?”

Lục Linh Châu như bừng tỉnh:

“Ờ há!”

Nói xong lại không cam lòng trừng mắt nhìn tôi: “Vậy cớ gì cậu lại nghĩ ra được?”

Tôi cúi xuống nhặt cành cây khô dưới đất, bẻ mạnh một cái. Phần gãy ra lộ ra lõi non màu xanh biếc.

Tôi bẻ lấy một đoạn, tiện tay ném vào một cái hố bên cạnh. Cành cây lập tức mọc ra cành lá, rồi chui thẳng vào tường, biến mất không thấy đâu.

Tôi hỏi Lục Linh Châu còn nhớ lời Hoa Ngữ Linh không.

Nhu Thảo có thể tái sinh, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có đất.

Vì sao chúng ta cứ rơi vào hố, hết lần này đến lần khác, dù có tiêu diệt bao nhiêu quái vật, thì hố tiếp theo vẫn đầy rẫy, vô tận vô biên?

Vì sàn nhà trước mắt này, căn bản không phải gỗ, mà là đất — chính vì thế mới có thể nuôi sống nhiều Nhu Thảo như vậy.

Nói cách khác, chúng ta không hề đang ở tầng cao của tháp Phật — mà là ở sâu dưới lòng đất.

Đầu óc Lục Linh Châu quay không nổi nữa:

“Không đúng mà… Hoa Hoa bảo không phải Nhu Thảo, cô ấy không cảm nhận được khí tức Nhu Thảo.”

“Cô ấy sai rồi. Thứ này chính là Nhu Thảo, chỉ là có điều gì đó mà ta chưa biết, khiến nó che giấu được khí tức.”

Tôi nắm lấy tay Lục Linh Châu lùi lại sát vách tường, nơi đó có một cái hố lớn, chính là chỗ lúc nãy tôi đã dùng sức mạnh phá vỡ để xông vào.

Tôi chỉ vào miệng hố.

“Ngọn tháp này được xây dưới lòng đất, mọi cảm giác của chúng ta ở đây đều bị đảo ngược.

“Muốn ra ngoài, phải đi theo đường ngược lại.”

Nói rồi tôi liền đẩy mạnh, đẩy Lục Linh Châu xuống hố, bản thân cũng lập tức nhảy theo.

Lục Linh Châu hét thảm: “Đồ thần kinh này, cậu…cậu—”

Lục Linh Châu mở mắt, dậm chân mấy cái, cảm giác bàn chân chạm đất rõ ràng, chúng tôi đối mặt nhau đứng ở lối cầu thang tầng một của tháp Phật, không một vết thương.

Tôi chất vấn: “Vừa rồi cậu định nói gì, tôi làm sao?”

Lục Linh Châu cười rạng rỡ: “Cậu, cậu đúng là thiên tài đó!”

Tống Phi Phi cũng đang ở tầng một, thấy chúng tôi thì vội vàng chạy lại, ôm chầm lấy Lục Linh Châu vừa ôm vừa hét loạn.

Thì ra lúc trước, cô ấy cũng dẫm hụt bậc thang mà rơi xuống, nhưng khác với Lục Linh Châu, cô ấy không có võ công cao cường, nên rơi thẳng vào vực sâu, tưởng rằng mình sắp c.h.ế.t rồi, không ngờ mở mắt ra lại quay về tầng một, đúng lúc thấy Hoa Hoa và Tống Thiên Minh ở đó.

Nghe đến đây, trong lòng tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Cái tháp Phật này rốt cuộc là có thù gì với chúng tôi vậy, cứ nhằm vào tôi với Linh Châu mà hành.

Tôi lấy nhánh cây khô mang ra đưa cho Hoa Hoa xem, hỏi cô ấy đây có phải là nhánh của loài Nhu Thảo không.

Hoa Hoa nhận lấy nhánh cây khô, cẩn thận quan sát một hồi, ngạc nhiên thốt lên, nói nó đúng là Nhu Thảo thật, nhưng sao không có tí mùi gì của cổ trùng vậy?

Lục Linh Châu chen lời:

“Không chỉ không có mùi, lúc nãy tôi đánh nhau với con nhóc Linh Châu giả đó, có thử giật tóc nó nữa, trên đầu nó cũng không có lá xanh.”

Tôi gật đầu.

“Thứ này khó đối phó quá."

“Chúng ta vẫn nên tìm những người khác trước, rồi nhanh chóng rời khỏi đây.”

Loading...