Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 76: Linh Hồn Bút Tiên 2
Cập nhật lúc: 2025-04-03 06:06:11
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Nhiên nhắm mắt, nhãn cầu dưới mí mắt run rẩy kịch liệt, rõ ràng là triệu chứng của quỷ đè giường.
Tên lệ quỷ này quả nhiên có chút đạo hạnh. Trong phòng có nhiều người như vậy, dương khí mạnh mẽ như thế, hắn vẫn dám xuất hiện.
Tôi chăm chú nhìn chằm chằm vào hắn, dường như hắn cũng nhận ra điều gì đó, liền liếc sang phía tôi, hoảng hốt rụt tay lại.
Vừa được thả lỏng, Diệp Nhiên lập tức tỉnh lại.
Cô ta xoa xoa cánh tay nhức mỏi, vẻ mặt đầy hoang mang ngồi dậy khỏi giường.
"Đạo diễn, sao tôi lại ngủ quên vậy?"
Đạo diễn không nói gì, sắc mặt khó coi, một lúc lâu sau, không biết nghĩ tới điều gì, ông ta đưa tay sờ lên cây thánh giá đeo trên cổ.
"Được rồi, nghỉ ngơi một chút, rồi tiếp tục quay!"
"Diệp Nhiên, tôi khuyên cô một câu cuối cùng, đừng quay nữa."
Tôi khoanh tay dựa vào cửa. Hai nữ diễn viên đã làm nghi thức Bút Tiên đến mấy lần, góc tường đặt hai chiếc giường tầng, chăn trên giường đều phồng lên một cách kỳ lạ, rèm cửa hai bên còn tự động lay động dù không có gió, không biết đã có bao nhiêu con quỷ tụ tập ở đây.
Nếu tiếp tục triệu hồi nữa, đến lúc lệ quỷ xuất hiện quá nhiều, muốn xử lý sẽ vô cùng phiền phức. Hơn nữa, Diệp Nhiên là người chủ trì nghi thức này, tất cả những con quỷ này đều sẽ bám theo cô ta. Sát khí mạnh như vậy, cô ta sẽ không giữ nổi mạng.
Diệp Nhiên cười khẩy một tiếng, trợn mắt lườm tôi, cố tình vặn giọng châm biếm.
"Thế nào? Cô muốn đóng thay tôi chắc? Cô là đại sư, cô diễn thì không sao, chúng tôi là phàm nhân, không chịu nổi vai diễn này. Cô đều là vì tốt cho tôi cả. Tôi đúng là không biết điều mà!"
Tôi gật đầu.
"Đúng rồi, cô mà hiểu được như vậy thì tốt."
Diệp Nhiên: "Phì Phì Phì!"
"Tuổi nhỏ mà tâm cơ không nhỏ, vì muốn cướp vai mà bịa ra đủ loại lý do!"
Diệp Nhiên không thèm để ý đến lời tôi nói, buổi quay tiếp tục diễn ra. Cô ta và Lý Doanh ngồi lại vào bàn, rất nhanh, cây bút trong tay hai người bắt đầu chậm rãi di chuyển.
Máy quay hướng thẳng vào mặt bàn, trên tờ giấy trắng xuất hiện một chữ lớn: "CÚT!"
Sắc mặt đạo diễn méo mó.
Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.
"Cắt! Ý gì đây? Trong kịch bản bảo viết chữ 'chết', sao lại vẽ ra chữ 'cút'?"
Lý Doanh hét lên thất thanh, ném mạnh cây bút xuống.
"Không phải tôi viết! Tôi hoàn toàn không dùng lực!"
"Là Bút Tiên! Là Bút Tiên viết đấy! Nó bảo chúng ta mau đi đi!"
Những người khác không nhìn thấy, nhưng gã quỷ nam kia đang đứng ngay phía sau Lý Doanh, nắm lấy cây bút, khiêu khích nhìn về phía tôi.
Hắn ta rất cao, nửa khuôn mặt đã th//ối rữa, hốc mắt trái chỉ còn lại một cái lỗ đen ngòm, bên trong lúc nhúc những con gi//òi đang bò lổm ngổm.
Tôi chán ghét quay đầu đi chỗ khác. Thú vị thật, là đang bảo tôi cút đi sao?
Tiếng hét của Lý Doanh khiến đám nhân viên hiện trường cũng bắt đầu nhốn nháo, trợ lý Tiểu Triệu mặt mày trắng bệch.
"Đạo diễn, chỗ này có chút tà môn thật đấy, hay để Kiều Mặc Vũ xem thử đi? Phó đạo diễn Chu từng nói cô ấy là một đại sư rất lợi hại mà."
Còn chưa kịp nói hết câu, đạo diễn đã đập mạnh xuống bàn.
"Các người có phải đã bàn bạc với nhau từ trước không? Lý Doanh, cô bày ra mấy trò này là muốn ép tôi giao vai này cho Kiều Mặc Vũ đúng không?"
"Tôi nói cho các người biết, ai dám giở trò sau lưng tôi thì cút hết đi! Đừng ai nhắc đến Kiều Mặc Vũ nữa, ai nói thêm câu nào thì biến ngay lập tức!"
Đạo diễn là một Hoa Kiều, từ nhỏ sống ở nước ngoài, theo đạo Thiên Chúa, căn bản không tin mấy thứ huyền học này. Trước đây, các nghi thức truyền thống trong đoàn phim đều do phó đạo diễn Chu lo liệu, ông ta cũng miễn cưỡng phối hợp. Nhưng bây giờ phó đạo diễn Chu có việc rời đoàn, ông ta chẳng còn muốn mất công để ý nữa.
Lý Doanh ấm ức đến mức muốn khóc, nhưng không dám đắc tội với đạo diễn, chỉ có thể cắn môi, cố gắng nhịn xuống.
"Xin lỗi đạo diễn, quay lại một lần nữa vậy."
Tôi đứng bên ngoài cửa, nhìn mà không khỏi cạn lời.
Đây là lần đầu tiên tôi bị cả người lẫn quỷ đuổi đi, kiếm tiền quả thật không dễ chút nào.
Buổi quay phim lại tiếp tục, hai nữ diễn viên lại làm đi làm lại nghi thức triệu hồi Bút Tiên, rất nhanh, trong phòng nổi lên những cơn gió lạnh, chăn đệm trên hai chiếc giường tầng ở góc phòng đều phồng lên một cách kỳ lạ.
Mỗi lần quay, họ lại triệu hồi thêm một con ác quỷ. Khi âm khí trong phòng nhiều hơn dương khí, đến lúc đó không cần dùng nước mắt trâu để thông linh, mọi người trong phòng cũng có thể nhìn thấy quỷ.
Tôi thực sự rất mong chờ khoảnh khắc đó.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ. Không khí trong phòng trở nên trầm trọng và ngột ngạt đến khó chịu.
Cuối cùng, "bụp", bóng đèn lại tắt.
Khi đèn bật sáng trở lại, tôi lập tức phấn khích thò đầu vào nhìn.
Tôi đã tưởng tượng ra cảnh quỷ dữ tràn ngập khắp nơi, nhưng khung cảnh trước mắt lại hoàn toàn trái ngược. Trong phòng vẫn yên ắng như cũ, chỉ có tổ quay phim đang đứng nguyên tại chỗ, không hề có con ác quỷ nào xuất hiện.
Chỉ là tất cả mọi người đều có vẻ mặt kỳ quái, đồng loạt nhìn về phía chiếc giường ở góc phòng.
Chỉ có đạo diễn là vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy quay, tức giận hét lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-76-linh-hon-but-tien-2.html.]
"Diệp Nhiên đâu? Sao lại biến mất nữa rồi!"
Trợ lý Tiểu Triệu đưa tay che miệng, mặt trắng bệch, vỗ vỗ lên vai đạo diễn, chỉ về phía góc tường.
Tôi quay đầu nhìn theo, chỉ thấy dưới gầm giường có một cái bóng người. Một đôi chân trắng bệch thò ra ngoài, đi đôi dép lê màu hồng, bên cạnh chân là một vũng nước lớn.
Cả hiện trường lập tức im phăng phắc.
Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Diệp Nhiên vậy mà lại lặng lẽ bò xuống dưới gầm giường? Đạo diễn siết chặt cây thánh giá trên ngực, vẽ mấy dấu thánh rồi hét lên bảo Diệp Nhiên mau chui ra.
Gọi mấy tiếng nhưng Diệp Nhiên không có phản ứng, đạo diễn quay sang dặn Tiểu Triệu.
"Kéo cô ta ra ngoài."
Vài nhân viên hậu trường bước tới, nắm lấy mắt cá chân Diệp Nhiên, định kéo cô ta ra ngoài. Nhưng dù cô ta vẫn nằm bất động dưới gầm giường, hai người đàn ông cao lớn lại kéo mãi không nhúc nhích được.
"Đạo diễn, không kéo ra được—"
Đạo diễn nuốt nước bọt, cố làm ra vẻ mạnh mẽ quát lớn: "Kéo không được thì gọi thêm vài người nữa, nói với tôi làm gì?"
Hai anh quay phim cũng nhập cuộc, bốn người cùng nhau kéo chân Diệp Nhiên, nhưng cô ta vẫn bất động dưới gầm giường như thể có thứ gì đó đang giữ chặt. Lúc này, không khí trong phòng càng thêm căng thẳng.
Một trong hai anh quay phim sợ hãi lùi lại hai bước, run rẩy đề nghị:
"Hay là... để Kiều Mặc Vũ xem thử?"
"Câm miệng!"
Đạo diễn trừng mắt nhìn anh ta. Vừa nãy ông ta còn quát tôi cút đi, bây giờ lại bảo tôi giúp, chắc chắn không thể nuốt trôi cơn nhục này.
Ông ta phẩy tay, ra hiệu cho trợ lý Tiểu Triệu cúi xuống.
"Có phải bị cái gì đó móc vào không? Chui xuống kiểm tra xem."
Tiểu Triệu: "Hả?"
"Còn không mau đi!"
Đạo diễn mạnh tay đẩy Tiểu Triệu một cái, cậu ta mất thăng bằng ngã sụp xuống sàn, ôm lấy đầu gối lăn lộn.
"Aiya, đạo diễn ơi, tôi trật khớp mắt cá chân rồi, không động đậy nổi nữa!"
"Shit! Một lũ vô dụng!"
Đạo diễn hít sâu một hơi, sải bước đến bên cạnh Diệp Nhiên, ngồi xuống, cúi đầu nhìn vào gầm giường.
"Đạo diễn, dưới gầm giường có gì vậy?"
Mọi người đều hồi hộp nhìn về phía đạo diễn. Ông ta ngồi thẳng dậy, mắt đờ đẫn, thở hắt ra một hơi, sau đó lại hít sâu một cái, cúi xuống nhìn, cứ thế lặp lại ba bốn lần.
Tôi bật cười.
"Đạo diễn, ông đang tập bơi à? Ở đây mà đổi hơi làm gì?"
"Kiều— Kiều— Kiều Mặc Vũ, cô qua đây một chút."
Đạo diễn vẫy tay gọi tôi.
Tôi lắc đầu.
"Tôi không qua được, gãy chân rồi."
Đạo diễn trợn mắt, chống hai tay lên hông.
"Cô vẫn còn là người của đoàn phim, thì phải nghe lời tôi. Mau kéo Diệp Nhiên đến bên cạnh tôi, nếu không tôi trừ lương cô."
"Được, là ông nói đấy nhé. Kéo Diệp Nhiên đến bên cạnh ông, đúng không?"
Tôi xắn tay áo lên, ngoan ngoãn bước tới chỗ đạo diễn, sau đó bật nhảy, tung một cú đá thẳng vào m.ô.n.g ông ta.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Aaaaa——"
Đạo diễn gào lên thảm thiết, cả người bay lên, lao thẳng xuống gầm giường, nằm ngay bên cạnh Diệp Nhiên, hai người xếp thành một hàng ngay ngắn.
"Aaaa—— Aaaa—— Aaaa——"
Đạo diễn tiếp tục phát ra những tiếng hét méo mó, giống như một con gà trống bị bóp cổ, nhưng rất nhanh sau đó, tiếng hét của ông ta bị ai đó bịt miệng, biến thành những tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
Cả hiện trường lập tức im lặng như tờ.
Một lát sau, Tiểu Triệu núp sau lưng tôi, giọng run rẩy.
"Kiều Mặc Vũ, dưới gầm giường rốt cuộc có gì vậy? Đạo diễn và Diệp Nhiên có sao không?"
"Không sao đâu, chỉ bị quỷ đè giường thôi, cùng lắm là xui xẻo tám năm mười năm gì đó."
Tôi thờ ơ phất tay, sau đó lấy từ trong ba lô ra mấy đồng tiền cổ và cờ lệnh, bắt đầu bày trận phong hồn.
Trận phong hồn là một loại trận pháp do Chưởng giáo đời đầu của phái Mao Sơn – Châu Đồng Sinh chân nhân sáng lập. Trận này được bày dựa trên mười bảy đồng tiền cổ có dính "lông mày đồng tử" để tạo thành một Tiểu Thất Quan.
Tiền cổ qua tay vạn người, dương khí nặng nề, kết hợp với lông mày đồng tử (máu đồng tử) có thể áp chế luồng âm khí, nhốt oan hồn bên trong trận.