Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 84: Lâu Đài Ma Quái 5
Cập nhật lúc: 2025-04-03 06:06:28
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên cầu thang bên dưới, là một biển người màu trắng dày đặc. Ít nhất cũng phải mấy chục cái xác ướp!
Tôi hoàn toàn bối rối. Đây rõ ràng là một lâu đài cổ của Anh, tại sao lại có nhiều xác ướp như vậy?! Với số lượng này, chỉ cần mỗi cái xác ướp vung đầu một cái, những dải băng kia cũng có thể quất tôi đến chấn động não. Chưa kể mùi hôi thối kinh khủng kia nữa, tôi thà quay lại đánh ma cà rồng còn hơn đối diện với đám xác ướp này.
Cả nhóm chúng tôi dán sát vào tường, nín thở. Đám xác ướp này hẳn là từ những quan tài đá phía trên chui ra, đuổi theo Lục Linh Châu và Tống Phi Phi xuống đây. Bây giờ không tìm thấy ai, chúng bắt đầu lang thang trở lại tầng trên.
Chúng tôi vẫn giữ nguyên tư thế áp sát vào tường, không dám phát ra chút âm thanh nào, chỉ có thể nhìn từng cái xác ướp lướt qua ngay bên cạnh trong bóng tối dày đặc.
Trong sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ.
Tôi nhịn thở đến mức đầu óc choáng váng. Ngay khi cái xác ướp cuối cùng lướt qua, Tống Phi Phi không chịu nổi nữa. Cô ấy đột nhiên thả lỏng người, nghiêng đầu qua một bên nôn khan.
"Ọe——"
Xác ướp dừng bước, đột ngột quay phắt đầu lại, những dải băng trên đầu vung mạnh, đôi mắt xanh lục sáng rực chằm chằm nhìn về phía chúng tôi.
"Chạy mau!"
Toàn bộ đám xác ướp lập tức cử động, tứ chi cứng đờ, nhưng vẫn chen chúc nhau đuổi theo chúng tôi. Nhưng kỳ lạ là, khi chúng tôi chạy xuống dưới cầu thang, đám xác ướp lại dừng lại ở mép cầu thang, không đuổi theo nữa.
Chúng tôi tiếp tục chạy một đoạn, thấy không ai đuổi tới, mới ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển từng hơi lớn.
Tôi thực sự không hiểu nổi.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Sao lại có xác ướp ở đây?"
Nhưng Tống Phi Phi lại phấn khích tột độ.
"Chúng ta phát tài rồi! Lâu đài này ít nhất có từ thời Trung Cổ!"
Hóa ra, trong lịch sử Châu Âu thời Trung Cổ, giới quý tộc từng vô cùng cuồng nhiệt săn lùng và tiêu thụ các sản phẩm làm từ xác ướp, đến mức nguồn cung gần như cạn kiệt.
Người ta tin rằng xác ướp có giá trị y học cực cao, có thể chữa khỏi bệnh động kinh, nhiễm trùng đường ruột và nhiều bệnh khác. Một số quý tộc thậm chí còn ngâm rượu với xác ướp, hoặc chế biến thành xúc xích, bánh quy.
Không chỉ dùng để ăn, xác ướp còn bị nghiền thành bột, chế thành một loại sơn đặc biệt gọi là "Mummy Brown". Loại sơn này tạo ra màu da người vô cùng tự nhiên và trong suốt, được sử dụng trong nhiều bức danh hoạ trên thế giới.
Nghe Tống Phi Phi kể xong, tôi bỗng thấy thương cảm sâu sắc cho những cái xác ướp này.
Đáng thương quá. Bọn trộm mộ chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ lấy đi vài món đồ tùy táng. Vậy mà giới quý tộc Châu Âu lại đào hẳn người ch//ết lên để ăn, thậm chí còn nghiền thành sơn vẽ.
Tống Phi Phi vẫn tiếp tục cảm thán.
"Một lâu đài có thể thu thập được nhiều xác ướp như thế này, chủ nhân của nó không chỉ giàu có mà còn có địa vị cực kỳ cao."
"Dù không tìm thấy gì khác, nếu mỗi người chúng ta mang về một cái xác ướp, cũng có thể bán được vài chục triệu!"
Hả? Vài chục triệu á?!
Mắt tôi lập tức sáng rực.
"Vậy thì chọn mấy cái này đi! Lát nữa làm lễ trừ tà, đuổi hết vong hồn bám vào chúng là được."
Những xác ướp này đã c.h.ế.t hàng ngàn năm, hồn phách sớm đã tiêu tán. Giờ chúng có thể hoạt động, chắc chắn là do có du hồn trú ngụ bên trong. Tổ chức một buổi lễ siêu độ cũng hơi mất thời gian thật, nhưng với số tiền lớn như vậy... rất đáng!
Chúng tôi đang trò chuyện sôi nổi, Lục Linh Châu hào hứng vỗ vào tôi một cái, tôi theo phản xạ lùi về sau mấy bước. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy không khí dưới chân trống rỗng, cả người lập tức rơi xuống!
Trên balo của tôi còn treo Phi Hổ Trảo, trong cơn nguy cấp, tôi quăng mạnh nó lên trên. Móng vuốt bám chặt vào mép đất, ngăn tôi tiếp tục rơi xuống.
Tôi lơ lửng giữa không trung, cơ thể lắc lư mạnh mẽ rồi va vào vách đá.
Tôi vội vàng bật đèn pha trên đầu, nhìn xuống dưới, lập tức sợ đến mất hồn vía.
Ngay bên dưới tôi, là một vực thẳm đen ngòm không thấy đáy.
"Trời ơi! Sao ở đây lại có một khe nứt sâu thế này? Cậu không sao chứ, Kiều Mặc Vũ—"
"Kiều Mặc Vũ—Kiều Mặc Vũ—Kiều Mặc Vũ—"
Lục Linh Châu bò sát đất, gọi tên tôi, âm thanh vọng lại giữa vách đá, vang dội như thể có vô số người đang cùng hét lên. Cảm giác thật rợn người.
"Vực sâu? Thời Trung Cổ? Lâu đài Houska….Tôi nhớ ra rồi!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Giang Hạo Ngôn hoảng hốt nằm rạp xuống, hét lớn về phía tôi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-84-lau-dai-ma-quai-5.html.]
"Kiều Mặc Vũ, mau leo lên! Đây là cánh cổng dẫn đến địa ngục!"
"Địa ngục!!! Địa ngục!!! Địa ngục!!!"
Tiếng vọng vang dội một lần nữa, khiến tôi nổi hết da gà, lạnh buốt cả sống lưng.
Tương truyền, vào thế kỷ 14, một khe nứt sâu thẳm đột nhiên xuất hiện trên mặt đất. Dân cư xung quanh nói rằng trong khe có những sinh vật biết bay ăn thịt người.
Nhà vua Ottokar II ra lệnh, bất kỳ tử tù nào chịu xuống khe nứt điều tra thì sẽ được miễn tội chết.
Một tên tù nhân bị buộc dây thả xuống dưới. Chỉ sau vài phút, hắn ta gào thét thảm thiết. Lính canh vội vàng kéo hắn lên, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tóc hắn đã bạc trắng hoàn toàn. Hắn ta phát điên, liên tục la hét rằng phía dưới có quỷ.
Sau đó, người ta ra lệnh xây dựng lâu đài Houska ngay trên miệng vực, không lính canh, không cửa sổ, tất cả chỉ để phong ấn "Cánh cổng địa ngục".
Những xác ướp Ai Cập kia, rất có thể là vật tế hiến cho quỷ dữ.
Trong lòng tôi vốn đã thấy bất an, nghe xong câu chuyện của Giang Hạo Ngôn, lại càng lạnh cả người.
Tôi lẻ loi một mình treo giữa vực sâu, xung quanh là bóng tối đen đặc, tia sáng từ đèn pha trên đầu chỉ chiếu xuống được một đoạn ngắn, rồi nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng.
Tôi không dám nhìn xuống nữa, nắm chặt sợi dây trên balo, chuẩn bị leo lên.
Vừa mới ngẩng đầu, tôi đối diện ngay với một đôi mắt đen láy.
Một khuôn mặt đầy lông, đôi mắt tròn vo to bằng quả vải, phát ra ánh sáng xanh lập lòe, chằm chằm nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi giật b.ắ.n mình, tay vô thức buông lỏng một chút. May mà dây Phi Hổ Trảo vẫn được buộc chắc vào balo của tôi. Nếu tôi chỉ cầm nó trên tay, cú giật này đủ khiến tôi rơi thẳng xuống vực sâu.
Tôi lập tức lùi lại một chút, nhìn kỹ sinh vật trước mặt.
Đó là một con dơi khổng lồ, cao bằng một người trưởng thành, đang cuộn cánh, treo ngược trên vách đá.
Bị tôi quấy nhiễu, nó mở rộng đôi cánh, nhe răng, phát ra một tiếng kêu chói tai.
Tiếng động này như ném một viên đá xuống hồ nước tĩnh lặng, làm cả vực sâu bắt đầu chuyển động.
Tôi quay đầu nhìn quanh, lòng lạnh toát.
Trên vách đá hai bên, chi chít những con dơi đang treo ngược, có con thậm chí còn lớn hơn cả con bên cạnh tôi.
"Mau kéo tôi lên!"
Tôi nắm chặt sợi dây, hai chân đạp mạnh vào vách đá để leo lên.
Những con dơi đập cánh lao tới, tôi đang lơ lửng giữa không trung, không có chỗ né tránh, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Một con dơi dùng răng sắc cào qua tay tôi, m.á.u lập tức trào ra.
"Lục Linh Châu, mau dùng Lôi Phù của Thần Tiêu Phái đi!"
Lục Linh Châu, tên đại gia này, lúc nào cũng kéo Tống Phi Phi đến các hội đấu giá pháp bảo, trong tay có cả đống bùa chú, vậy mà giờ lại đi cầm thanh Thất Tinh Kiếm gõ vào mấy con dơi.
Nghe tôi hét lên, cô ấy thoáng sững sờ, vội vàng lấy một tấm Lôi Phù từ trong túi ra, ném xuống dưới.
Tấm bùa vàng lấp lánh rơi xuống, phát ra tia chớp chói lòa. Tôi trợn mắt, lòng đau như cắt: "Gì cơ, đó là Tam Thập Lục Lôi Phù à?! Cậu điên rồi sao?! Sao lại dùng Tam Thập Lục Lôi Phù!?"
Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.
Tấm Tam Thập Lục Lôi Phù của Thần Tiêu Phái, tôi từng đi hỏi mua từ ba năm trước, giá lúc đó đã là hai triệu tệ một tấm. Đấy là còn nể mặt sư phụ tôi có giao tình với Thần Tiêu Phái từ trước.
Hai triệu, vậy mà Lục Linh Châu lại tiện tay ném xuống như vứt rác!
Trong tình huống này, chỉ cần dùng Thập Lôi Phù là quá đủ rồi! Tôi tức đến phát điên, nhưng không có thời gian để suy nghĩ nữa. Sấm sét nổ vang khắp vực thẳm, đám dơi bị đánh trúng liên tục rớt xuống, không con nào còn dư hơi để tấn công tôi. Tôi tranh thủ cơ hội, cắn răng leo lên thật nhanh.
Lục Linh Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, liếc nhìn phía sau tôi một cái, lập tức trợn trừng mắt kinh hãi.
"Vãi chưởng! Kiều Mặc Vũ, chạy mau!"
Vô số con dơi bị sét đánh trúng, rơi thẳng xuống vực sâu, nhưng còn nhiều hơn thế nữa những con dơi khổng lồ từ đáy vực cuộn cánh bay lên, dày đặc như một đám mây đen che lấp ánh sáng.
Lục Linh Châu vung tay, lại ném xuống hai tấm Tam Thập Lục Lôi Phù nữa.
Tôi đau tim đến mức quặn thắt: "Dừng lại ngay! Cậu đúng là đồ phá của!"
"Giờ còn tính toán cái gì nữa hả, đồ tham tiền! Mau chạy đi!"
Lục Linh Châu kéo tôi bỏ chạy. Tôi vừa chạy vừa nhìn túi đồ của cô ấy, nghe tiếng leng keng của đống pháp bảo hạng nặng trịch bên trong, mà mắt đỏ lên vì ghen tị.