Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 85: Lâu Đài Ma Quái 6

Cập nhật lúc: 2025-04-03 06:06:30
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đúng là ghen tị thật đấy. Mao Sơn đúng là đại phái, căn cơ sâu dày, trong môn phái ai cũng giàu sụ. Họ bói một quẻ vài nghìn tệ, vẽ một lá bùa mấy vạn, đốt một nén hương cũng mấy vạn. Quan trọng nhất là, tiền kiếm được, bọn họ còn có thể giữ phần lớn, không cần tuân theo quy củ "thiên bất lưu nhất".

Còn nghề của chúng tôi thì khác. Tiền kiếm được đều dính đến nhân quả, để bảo vệ bản thân không gặp họa ngũ tệ tam khuyết, người trong Đạo môn thường phải quyên góp một phần thu nhập.

Tỷ lệ này tùy từng môn phái, nhưng hiến tặng 10% đã là cao lắm rồi. Nhưng với Địa sư chúng tôi, bị bóp nghẹt đến mức "thiên bất lưu nhất", làm xong việc được một trăm vạn cũng chỉ có thể giữ lại 9,999.9 tệ, một vạn cũng không dám làm tròn, thua ăn xin chỉ mỗi một cái bát.

Sư phụ kể rằng, tổ tiên nhà họ Kiều từng bị mắc kẹt trong một ngôi mộ, suýt c.h.ế.t đến nơi. Lúc cận kề cái chết, tổ tiên đã hạ huyết thệ, nếu có thể sống sót, đời sau của dòng họ sẽ không giữ lại một xu tiền kiếm được, tất cả sẽ được dùng vào việc thiện.

Ông ấy sống thật, nhưng con cháu sau này thì từ đó mà nghèo ch//ết!

Chúng tôi lao lên bậc thang, vừa vặn đụng phải đám xác ướp.

Lục Linh Châu quả không hổ danh con nhà giàu chính hiệu, trực tiếp lấy ra hai chai nước suối cỡ lớn, dốc hết lên người bọn xác ướp.

Tôi tức đến đỏ cả mắt.

"Âm Dương Thủy không phải dùng như thế đâu! Cậu làm quá đáng rồi đấy!"

Lục Linh Châu hếch cằm đầy đắc ý.

"Lúc nãy cậu nhắc tôi, tôi mới nhớ mình còn cả đống pháp bảo."

"Cái này ấy à, môn phái chúng tôi nhiều lắm, đồ trong kho còn dùng không hết, thật phiền phức."

Nhìn bộ dạng khoe khoang của Lục Linh Châu, tôi siết chặt nắm tay.

Ai hiểu được cảm giác này không?

Sau khi Lục Linh Châu giải quyết sạch đám xác ướp, tôi nhắc cô ấy rằng ngoài hành lang vẫn còn con ma cà rồng. Cô ấy liền rút ra một lá Lôi Phù. Tôi lập tức giật lấy.

"Tôi làm! Tôi đi xử lý!"

Sợ cô ấy đổi ý, tôi nhanh chóng nhét tấm Tam Thập Lục Lôi Phù vào túi, rồi phóng như bay ra ngoài.

"Haha, phát tài rồi!"

Chạy lòng vòng một lúc, tôi tìm thấy ma cà rồng đang trốn trong một căn phòng.

Tôi rút Thất Tinh Kiếm từ trong túi, vốn dĩ chẳng cảm thấy gì, nhưng so với đống pháp khí của Lục Linh Châu, đột nhiên lại thấy mình quá nghèo.

"Đồ súc sinh! Hôm nay tao sẽ siêu độ cho mày!"

Tôi trút hết mọi tức giận vào con ma cà rồng, đóng cửa phòng lại, đánh cho nó kêu khóc thảm thiết.

"Kiều Mặc Vũ, cậu ổn không?"

Giang Hạo Ngôn tìm đến, lúc này con ma cà rồng đã nằm bất động trên đất. Thứ này cũng giống cương thi, sức mạnh vô cùng lớn, thu phục nó cũng không phải chuyện dễ dàng.

Tôi lau mồ hôi trên trán.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

"Không sao. Đi thôi. Giờ vận chuyển đám xác ướp ra ngoài kiểu gì đây?"

"Trên tường có bích hoạ này——"

Giang Hạo Ngôn đột nhiên dừng lại, chỉ vào bức bích họa trên tường. Tôi ghé sát lại xem. Bức tranh đầy màu sắc, vẽ một vực sâu thăm thẳm, từ dưới đáy vực, một con quỷ bay vọt lên.

Hình dạng của nó rất điển hình theo phong cách quỷ dữ phương Tây, đầu có sừng, tay cầm đinh ba, lưng mọc cánh, mặt mày dữ tợn.

Tôi trầm trồ: "Con quỷ này vẽ đẹp thật."

Giang Hạo Ngôn lại cau mày: "Sao ở đây lại vẽ Xi Vưu?"

"…Cậu nói cái gì?"

Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.

Tôi giật mình, rùng mình ớn lạnh, Giang Hạo Ngôn nghiêm túc chỉ vào bích họa.

"Nhìn này, cặp sừng bò, cái đuôi, đôi cánh, cả binh khí trên tay nữa. Chẳng phải giống hệt bức bích họa về Xi Vưu mà chúng ta từng thấy sao?"

Chúng tôi đồng loạt im lặng. Cảm giác này quá sức hoang đường, kỳ lạ đến khó tin.

Lẽ nào, từ trước đến nay, quỷ dữ phương Tây và Xi Vưu của Trung Hoa thực ra là cùng một chủng tộc? Chúng đến từ đâu? Là nền văn minh ngoài hành tinh sao? Hay là giống người sống trong lòng đất như những truyền thuyết về Địa Tâm Nhân?

"Thực ra, về lâu đài Houska, còn có một truyền thuyết khác."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-85-lau-dai-ma-quai-6.html.]

"Thời Thế chiến II, quân Đức Quốc Xã đã chiếm đóng nơi này. Nghe nói Hitler muốn đánh thức ác quỷ, dùng sức mạnh của chúng để thống trị thế giới. Nhưng cuối cùng đã thất bại."

Tôi gượng cười.

"Ngay cả quân Đức cũng không làm được, chắc ác quỷ chỉ là một truyền thuyết thôi."

Chúng tôi mang theo vô số thứ từ lâu đài đi ra ngoài, thậm chí Lục Linh Châu còn vác theo một xác ướp trên lưng.

Tôi bịt mũi, đầy vẻ ghét bỏ.

"Cậu mang theo cái này làm gì? Đợi lát nữa bảo đạo diễn Trần cho người xuống khiêng lên không phải được sao?"

Lục Linh Châu hừ lạnh: "Tống Phi Phi nói, một xác ướp được khai quật lần trước đã được bán đấu giá với giá… mười triệu—USD!"

"Cái gì?!"

Tôi lập tức quay đầu, kéo Giang Hạo Ngôn chạy ngược vào lâu đài, vác lên một cái xác ướp khác đặt lên lưng cậu ấy.

Ngay lúc đó, mặt đất dưới chân bỗng rung chuyển dữ dội, một cảm giác sợ hãi khó tả dâng lên từ dưới lòng đất. Vô số con dơi gào thét từ cầu thang lao lên, tôi biến sắc, lập tức giật lấy xác ướp từ lưng Giang Hạo Ngôn, bế nó theo kiểu công chúa trong lòng.

"Giang Hạo Ngôn, chạy mau!"

Chúng tôi lăn lộn bò ra khỏi lối cửa hẹp của lâu đài. Cửa chỉ cao bằng nửa người, những con dơi khổng lồ cố gắng lao ra nhưng bị mắc kẹt, không thể ra ngoài.

Nhưng đồng thời, chúng tôi cũng không thể quay lại nữa.

Quan trọng hơn, biểu hiện của đám dơi này không giống như đang tấn công chúng tôi… mà là đang chạy trốn thứ gì đó.

Chẳng lẽ….ác quỷ dưới vực sâu đã thức tỉnh?

Chúng tôi không dám nấn ná thêm giây nào, vội vàng vác theo chiến lợi phẩm chạy ngược theo lối cũ.

Tôi cẩn thận đặt lại bia đá lên miệng hầm. Ngay khi bia được đặt xuống, cảm giác hoảng sợ trong lòng tôi mới từ từ biến mất.

Đạo diễn Trần đứng bên cạnh, kích động kiểm tra những món đồ chúng tôi mang lên.

"Trời ơi, đây là bình hoa từ thời Trung Cổ! Còn thanh kiếm này nữa—trời ạ, phát tài rồi, phát tài rồi!"

"Kiều đại sư, cô phong ấn tấm bia đá lại làm gì? Không định xuống lấy thêm vài chuyến sao?"

"Nếu muốn thì tự ông đi đi! Dưới đó còn một đống ma cà rồng chưa no bụng, ông béo trắng thế này, xuống dưới bầu bạn với chúng đi!"

Tôi trừng mắt nhìn ông ta, đạo diễn Trần lập tức im bặt, không dám hó hé nữa.

Sợ ông ta sau lưng còn có ý định gì khác, tôi dùng Kỳ Môn Độn Giáp đổi lại vị trí trận pháp, hoàn toàn che giấu lâu đài kia đi.

Chuyến đi Anh lần này là vụ làm ăn lời lãi nhất từ trước đến nay của tôi. Sau khi bán đấu giá xác ướp, cộng thêm những đồ vật lấy được từ lâu đài và khoản tiền mặt đạo diễn Trần trả, tổng cộng tôi kiếm được hơn một tỷ. Quy đổi ra tiền nhân dân tệ, chính xác là mười tám ngàn tệ. Một khoản tiền khổng lồ!

Nhưng lạ thay, dù kiếm được rất nhiều tiền, tôi lại không cảm thấy vui như mong đợi.

Trong lòng luôn có một cảm giác bất an, cứ như thể tôi đã bỏ quên điều gì đó vô cùng quan trọng.

Nhưng dù nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn không thể nhớ ra rốt cuộc là chuyện gì.

Cho đến khi Lục Linh Châu gọi điện thoại cho tôi, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Trong điện thoại, giọng cô ấy trầm xuống, đầy thần bí.

"Kiều Mặc Vũ, tôi mời cậu đi du lịch Ai Cập một chuyến!"

"Ở đó có xác ướp rất, không phải, ý tôi là, kim tự tháp ở đó rất đẹp!"

[Phiên ngoại]

Dưới vực sâu, một con quỷ đang say ngủ.

Vài giọt m.á.u nhỏ xuống từ trên cao, đôi mắt đỏ rực của con quỷ bỗng mở ra.

Đàn dơi quanh đó bị chấn động, hoảng loạn bay tán loạn về phía lối ra, chạy trốn như điên.

Con quỷ lè lưỡi l.i.ế.m môi.

"Mm… m.á.u thật ngon…."

"Nhưng chưa đủ… cho ta thêm nữa đi…."

Vừa nói xong, dường như nó đã kiệt sức, đôi mắt khẽ khép lại, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu.

Loading...