[Kích thích nha. Cố thị có toang hay không tôi không biết, nhưng Cố Ngôn Đình chắc chắn là toang. ]
Nhà họ Cố, biệt thự nhà tổ.
Cố Ngôn Đình sứt đầu mẻ trán bận rộn ở công ty một ngày một đêm, cho tới bây giờ mới trở lại trong biệt thự.
Anh ta nhìn vô số cuộc gọi nhỡ trên di động, lập tức cảm thấy đau đầu muốn nứt ra.
"Quản gia đâu?" Anh ta đẩy cửa ra, tiện tay khoác áo khoác qua một bên,"Bảo ông ấy chuẩn bị bữa tối, mặt khác... mang Lê Khinh Nhan tới đây cho tôi. ˆ Mấy người hầu trong phòng vội vàng ra đón, mấy người liếc nhau, đều không biết nên mở miệng như thế nào.
Cố Ngôn Đình nhíu nhíu mày, ý thức được sự tình có thể có chút không đúng.
"Có chuyện gì vậy?” Anh ta hỏi.
Một nữ giúp việc trâm mặc một chút, cẩn thận nói: "Cố tổng, quản gia vẫn chưa trở về. Hơn nữa tôi nghe nói... mấy vệ sĩ đi cùng quản gia đã đến cục cảnh sát tự thú."
Cố Ngôn Đình hoàn toàn sửng sốt: "Cô nói cái gì?!"
Dựa theo suy nghĩ ban đầu của anh ta, đám người này hẳn là đã sớm mang Lê Khinh Nhan về mới đúng.
Nhưng bây giờ, Lê Khinh Nhan không chỉ không có bị mang về, người dưới tay anh ta ngược lại còn chạy rồi.
Bảo tiêu chạy tới cục cảnh sát tự thú, quản gia cũng không biết tung tích, loại tình huống này bất kể nghĩ thế nào cũng khiến người ta khó có thể tin được.
Cố Ngôn Đình mệt mỏi ngã xuống sô pha, đầu óc hỗn loạn.
Mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, thế cho nên anh ta cũng còn chưa hoàn toàn để ý rõ ràng, hết thảy đã nối gót tới.
Anh ta nhắm mắt lại, rốt cuộc vẫn ngồi thẳng người mở điện thoại di động ra, đập vào mắt chính là tin tức mà cổ đông gửi tới cho anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-thong-bao-toi-nguoc-tra-nam-truoc-khi-bi-nguoc/chuong-100.html.]
"Cố tổng, chuyện cho tới bây giờ nên quyết định thật nhanh. Lương nhân viên nên trả thì trả, ít nhất tạm thời ổn định tập đoàn, không thể để giá cổ phiếu tiếp tục giảm."
Phải biết rằng, giá trị thị trường của tập đoàn Cố thị mỗi phút đều giảm với tốc độ kinh người, điều này quả thực không khác gì đốt tiền.
Thay vì tiếp tục tiêu hao như vậy, chẳng bằng nhanh chóng trả tiền lương và tiền bồi thường, tỏ thái độ.
Như vậy, cho dù Cố thị sẽ xuất huyết nhiều, cũng không đến mức hoàn toàn sụp đổ.
Cố Ngôn Đình cũng biết, đây là biện pháp duy nhất trước mắt.
"Cái này tôi biết." Anh ta tùy ý trả lời một câu, sắc mặt tối tăm không rõ.
Cổ đông kia lại tiếp tục nói: "Mặt khác, vị hôn thê nhỏ kia của anh không phải rất thích anh sao? Anh đi tìm cô ấy nói lời biện hộ đi, tốt nhất có thể để cho cô ấy phát biểu thanh minh tỏ vẻ tha thứ cho anh, như vậy dư luận bên kia cũng thuận tiện dẫn dắt."
Ngón tay Cố Ngôn Đình hơi siết chặt.
Đi tìm Lê Khinh Nhan?
Đây là phương án anh ta chưa bao giờ nghĩ tới.
Cơ hồ là theo bản năng, trong đầu Cố Ngôn Đình lập tức hiện ra bộ dáng Lê Khinh Nhan.
Anh ta còn nhớ rõ, trước kia mình cũng từng gặp phải khốn cảnh tương tự.
Khi đó, Lê Khinh Nhan cũng không giống như Hà Dao Chi, chỉ biết khóc lóc kể lể với anh ta là người đại diện của mình không còn, bên thương hiệu yêu cầu bồi thường.
Cô sẽ cùng anh nghĩ biện pháp, thậm chí còn bán nhà của mình, dùng cái này để giúp anh vượt qua nguy cơ.
"Việc cấp bách là ổn định công ty, tình cảm gì gì đó vẫn là dựa vào phía sau đi," Cổ đông khổ sở khuyên nhủ,"Cùng lắm thì đẩy trách nhiệm lên đầu cô tiểu tam Hà Dao Chỉ này, tóm lại, phải để Lê Khinh Nhan ra nói giúp anh.”
"Phụ nữ mà, đều rất dễ dỗ. Cô ấy để ý anh như vậy, khẳng định không nỡ nhìn anh lưu lạc tới bây giờ."