[Không biết nói gì, Lê Khinh Nhan đã đủ thảm rồi, lại còn bị đám người không não lý luận âm mưu. ]
[Trong giới hào môn đều là lợi ích hàng đầu, nào có cái gì thuần túy là người bị hại. |
Khu bình luận nhanh chóng xuất hiện ý kiến bất đồng.
Chỉ là, song phương còn chưa kịp cãi nhau, giọng nói Lê Khinh Nhan đã vang lên.
"Cố tổng, nếu như hôn ước của chúng ta đã không tính nữa, như vậy... anh định lúc nào trả tiên?"
Cố Ngôn Đình: "..."
Cảm xúc của Cố Ngôn Đình dâng cao được một nửa thì kẹt ở giữa, không lên không xuống.
Lê Khinh Nhan thấy anh ta như vậy, cũng không thúc giục, xoay người ngồi xuống ghế dài bên kia.
Đối với loại chuyện đòi tiền này, cô vẫn tương đối có kiên nhẫn.
Những khách quý khác nhìn hai người một chút, cũng không đứng ở bên ngoài.
Dù sao nơi này nhiệt độ không khí vốn là rất thấp, không ai nguyện ý vẫn đứng ở bãi đất trống hóng gió, vì vậy tất cả mọi người cũng đều trở về ghế dài bên này.
Chỉ có Cố Ngôn Đình đứng dưới gốc cây đại thụ, trong tay nắm chặt phần văn kiện kia, ánh mắt không ngừng biến hóa.
"Hệ thống nói xem, anh ta hẳn là sẽ không quyt nợ chứ?” Nội tâm Lê Khinh Nhan có chút chần chờ.
Hệ thống: "..."
Hệ thống: "Ký chủ, tôi cảm thấy điều Cố Ngôn Đình nghĩ trong lòng hẳn không phải cái này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-thong-bao-toi-nguoc-tra-nam-truoc-khi-bi-nguoc/chuong-106.html.]
Đây chính là phần cao trào của màn vứt bỏ mặt mũi hạ mình xin lỗi người yêu. Nguyên bản hẳn là sau khi nữ chính tử vong, nam chính mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ. Mà hiện tại, kịch bản này lại trực tiếp sớm hơn.
Lê Khinh Nhan trầm tư một chút, cụp mắt nhìn về phía tiểu thuyết nguyên văn. Ngược tâm 198 lần: Cô vợ thế thân bị cầm tù chạy đi đâu, chương 353:
"Lê Khinh Nhan... Vì sao không chịu nói chuyện với anh? Em không có gì muốn nói với anh sao?"
[Hai mắt Cố Ngôn Đình có chút đỏ lên, một quyền dùng sức nện vào thân cây bên người. Thân cây lắc lư hai cái, phẳng phất một giây sau sẽ đập về phía anh ta. ]
[Lê Khinh Nhan thấy thế sắc mặt trắng bệch, khiếp đảm lui về phía sau nửa bước, một câu cũng không dám nói nữa. ]
Đến rồi, là văn học đỏ mắt quen thuộc.
Bình thường gặp phải loại tình huống này, hành động nam chính có thể làm ra chỉ có mấy dạng như vậy— hoặc là một quyên nện ở trên tường, hoặc là một quyền nện ở trên gương.
Mà Cố Ngôn Đình hơi nổi bật một chút, lựa chọn một quyền nện vào trên cây.
Khóe mắt Lê Khinh Nhan liếc về phía Cố Ngôn Đình, đó là một gốc cây tráng kiện cần ba người ôm mới vừa.
Bởi vì những khách quý khác đều đến giúp Lê Khinh Nhan nói chuyện, tự nhiên dời vị trí, hiện tại đều đứng về phía Lê Khinh Nhan. Đỗ Trạch Duy là người duy nhất không lên tiếng, cũng di chuyển tượng trưng về phía Lê Khinh Nhan.
Cho nên hiện tại, bốn phía Cố Ngôn Đình cũng không có những người khác, người cách gần nhất đại khái chính là Tiết Tri Niên toàn bộ quá trình đều không di chuyển vị trí, khoảng cách giữa hai bên chỉ có mấy mét.
Lê Khinh Nhan không quản Tiết Tri Niên, chỉ cân nhắc khoảng cách giữa đám người và cây cối, vô cùng an toàn.
Vì thế cô trầm ngâm một lát, ngón tay nhẹ điểm, xóa đi hai chữ "phảng phất".
[Hai mắt Cố Ngôn Đình có chút đỏ lên, một quyền dùng sức nện vào thân cây bên người. Thân cây lắc lư hai cái, giây tiếp theo sẽ đập về phía anh ta. ]
Thủ pháp sửa chữa văn tự của ký chủ nhà nó, quả nhiên là càng ngày càng thành thạo, trực tiếp giao cho Cố Ngôn Đình sức lực có thể so sánh với Lỗ Trí Thâm.