Người như Tiết Tri Niên, lúc mình dây dưa với người khác, trong lòng tràn ngập cảm giác rằng mình rất thâm tình. Nếu đổi lại là người khác dây dưa với anh ta như vậy, chỉ sợ anh ta sẽ cảm thấy ghê tởm đến mức muốn nôn ra ngay tại chỗ.
Lê Khinh Nhan chậc chậc hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tiết Tri Niên mang theo vẻ kính nể: "Không nghĩ tới thầy Tiết là người vô tư hào phóng như vậy, nếu đổi lại là tôi thì tôi không thể làm như vậy được."
Tiết Tri Niên hoàn toàn không ngờ Lê Khinh Nhan lại dùng chuyện như thế này để so sánh. Trong đầu anh ta nhớ tới dáng về dơ dáy bẩn thỉu của những kẻ lang thang kia theo bản năng, nếu như bọn họ đến uy h.i.ế.p chính mình... Cảnh tượng như vậy chỉ nghĩ thôi đã khiến anh ta cảm thấy buồn nôn.
Làm sao cô có thể so sánh anh ta với những người vô gia cư đó?
Chẳng lẽ trong mắt cô, anh và tên ăn mày ven đường không có gì khác biệt saol
"Đủ rồi." Tiết Tri Niên ngắt lời cô, ánh mắt âm hiểm: "Cô đối xử với tôi như vậy sao?”
Lê Khinh Nhan lắc đầu: "Đương nhiên không phải."
Tay Tiết Tri Niên siết chặt, trong lòng dâng lên một chút mong đợi.
Nhưng câu trả lời của Lê Khinh Nhan lại một lần nữa vượt quá dự đoán của anh ta.
Lê Khinh Nhan: "Tôi bố thí cho những tên ăn mày đồ ăn, người ta còn có thể chúc tôi một đời bình an đấy chứ, còn anh ngay cả ăn mày cũng không bằng."
Sắc mặt Tiết Tri Niên trắng bệch, bị những lời nói tàn nhẫn này của Lê Khinh Nhan làm cho đầu óc anh ta trống rỗng, thậm chí không còn sức lực để suy nghĩ.
Lê Khinh Nhan liếc mắt nhìn anh ta một cái, cũng không cho đối phương cơ hội nói chuyện nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-thong-bao-toi-nguoc-tra-nam-truoc-khi-bi-nguoc/chuong-135.html.]
“Tôi đi trước đây. ˆ Cô bỏ lại những lời này, sau đó không thèm quan tâm đến vẻ mặt khó tin của Tiết Tri Niên nữa, xoay người rời đi.......
Trong phòng sinh hoạt có rất nhiều bong bóng và cánh hoa, xung quanh còn vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, không gian cực kỳ lãng mạn.
Lê Khinh Nhan chào hỏi với nhân viên công tác một tiếng, sau đó đi vào trong phòng sinh hoạt, đặt món quà mà mình đã chuẩn bị kỹ càng xuống, cũng tiện tay thắt một cái nơ bướm xinh đẹp.
Tuy rằng động tác trong tay không ngừng, nhưng tâm tư của cô đã không còn ở trên đó.
Vừa rồi trước khi gặp Tiết Tri Niên, cuộc trò chuyện giữa anh ta và đạo diễn cô đều nghe được không sót một chữ nào.
Theo tính cách của Tiết Tri Niên, anh ta nhất định sẽ lợi dụng cơ hội phát sóng của chương trình để tẩy trắng cho bản thân.
"Cũng không biết liệu Trương Khác có phải là đối thủ của Tiết Tri Niên hay không đây." Lê Khinh Nhan thầm suy tư.
Hệ thống: "Ký chủ, Trương Khác là diễn viên quần chúng trong tiểu thuyết, Tiết Tri Niên là vai phụ có tên có họ. Dựa theo định luật này mà nói, xác suất để Trương Khác thắng được Tiết Tri Niên e rằng là rất nhỏ."
Điều này là hoàn toàn chính xác. Ở trong thế giới tiểu thuyết lâu như vậy, Lê Khinh Nhan đã cảm nhận sâu sắc được sức mạnh của hào quang nhân vật lớn bao nhiêu.
"Nếu đã như vậy, tôi đây có thể trợ giúp Trương Khác một tay. Lê Khinh Nhan suy nghĩ.
Lưỡng bại câu thương đương nhiên là chuyện vô cùng tốt, nhưng nếu có thể đồng quy vu tận thì càng tuyệt vời hơn.
Vì thế, sau khi sắp xếp quà tặng được chuẩn bị sẵn xong xuôi, Lê Khinh Nhan lập tức mở nguyên văn của quyển tiểu thuyết ra, đọc nhanh qua những diễn biến tiếp theo của câu chuyện.
Quả nhiên, Tiết Tri Niên bắt đầu tiến hành tẩy trắng. Ngày đó, bầu trời tí tách lất phất mưa nhỏ. Tiết Tri Niên mượn một phân đoạn trong chương trình nói vê Trương Khác.