"Nếu cậu không muốn bị tôi sa thải, vậy lập tức quay về công ty.", Cố Ngôn Đình đau đầu nhéo mi tâm,"Đừng để tôi nói lần thứ hai."
Trợ lý Chu sửng sốt một chút, lúc này mới hiểu được, Cố Ngôn Đình dường như hiểu lầm anh là gọi điện thoại tới cầu xin.
Anh cẩn thận mở miệng: "Không phải, tổng giám đốc ngài hiểu lầm rồi, tôi chỉ có một việc muốn nhắc nhở ngài... "
Cố Ngôn Đình nghe giọng nói lắp bắp của trợ lý Chu, mày hơi nhíu lại.
Cũng không biết tại sao, trong lòng anh ta bỗng nhiên dâng lên cảm giác bất an nhàn nhạt, phảng phất sắp có chuyện vượt qua sự khống chế của anh phát sinh.
"Chuyện gì?" Anh ta cố nén cảm xúc hỏi.
Trợ lý Chu ho khan một tiếng, lắp bắp nói: "Nếu tổng giám đốc định sa thải tôi, đừng quên bồi thường kinh tế cho tôi."
Đây chính là một khoản tiền vô cùng lớn.
Trên đỉnh núi tuyết, một chiếc Audi màu đen khiêm tốn theo quốc lộ vòng quanh núi mà lên, cuối cùng chậm rãi dừng ở trong rừng cây.
Quản gia khoác áo khoác da dày, chậm rãi xuống xe.
Ông ta phẩy tuyết trên vai, ánh mắt nhìn về phía biệt thự: "Nơi này chính là chỗ ở của Thiếu phu nhân sao?"
"Đúng vậy, quản gia tiên sinh." Bảo tiêu áo đen gật đầu.
Khóe môi quản gia cong lên.
Lần trước Lê Khinh Nhan đục tường phòng giam, sau đó chạy đi dưới mí mắt ông, khiến ông bị tổng giám đốc răn dạy một trận, mất mặt rất lớn.
Thời thế luân chuyển, lúc này, Lê Khinh Nhan cuối cùng cũng rơi vào tay ông ta.
Coi như chạy ra thì có thể như thế nào đây, vẫn không phải bị tổng giám đốc một lần nữa bắt về sao?
Quản gia cười lạnh trong lòng một tiếng, đã bắt đầu cân nhắc sau khi bắt Lê Khinh Nhan về nên làm thế nào để thảo luận với cô một phen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-thong-bao-toi-nguoc-tra-nam-truoc-khi-bi-nguoc/chuong-92.html.]
"Vậy... chúng ta hiện tại phải đi gõ cửa?" Một vệ sĩ áo đen hỏi.
Quản gia lắc đầu: "Không, chờ một chút, chờ cô ấy phát sóng trực tiếp xong mới đi."
Ông vừa nói, vừa dùng điện thoại di động mở phòng truyền hình trực tiếp của Lê Khinh Nhan, để kiểm tra hướng đi của đối phương bất cứ lúc nào.
Chỉ cần chờ Lê Khinh Nhan kết thúc truyền hình trực tiếp, rời khỏi phạm vi quay phim, bọn họ có thể vào cửa mang cô đi.
"Hiểu rồi."
Bảo tiêu áo đen nghe vậy gật gật đầu, một lần nữa đứng tại chỗ, không nói gì nữa.
Gió núi gào thét thổi qua, bông tuyết theo gió đánh một vòng trên không trung, sau đó chậm rãi rơi vào trong tuyết.
Lúc này mấy người còn không biết, lần chờ này, chính là mấy giờ. ...
Trong biệt thự.
Tâm trạng Lê Khinh Nhan vui vẻ tương tác với khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp.
Sau khi Cố Ngôn Đình lật xe, tổ tiết mục rất nhanh lập tức phát biểu tuyên bố mới, tỏ ý tạm dừng hợp tác với Cố Ngôn Đình và Hà Dao Chị, trong tiết mục kỳ sau sẽ có khách quý mới gia nhập.
Đương nhiên, cho dù tổ tiết mục không dẫn đầu phát biểu thanh minh, Cố Ngôn Đình phỏng chừng cũng không có tâm tư tiếp tục quay tiết mục.
[Cũng không biết khách mời mới của sẽ là ai, hy vọng có chút soái ca mỹ nữ— nhân phẩm có bảo đảm. ]
[Trong nước có thể bất phân cao thấp cùng với Cố Ngôn Đình chỉ có mấy người. Tôi có thể nghĩ đến, đại khái cũng chỉ có Phó Thần Cảnh tổng giám đốc Phó thị. ]
[Cũng tạm biệt đi. Phó tổng chưa từng lộ mặt trước ống kính, lỡ như là ông già mập mạp bụng phệ thì sao?]
[Lời này không đúng. Phó nhị thiếu nhan sắc cao như vậy, anh trai cậu ta còn có thể kém bao nhiêu?]
[Tiết kiệm đi các vị, loại nhân vật cấp bậc cao này, dưới tình huống bình thường sẽ không coi trọng chương trình giải trí. Giá trị người ta trên dưới mấy trăm triệu, tổ tiết mục làm sao mời nổi. ]