Quản gia cau mày: "Các anh rốt cuộc đang do dự cái gì? Đây là mệnh lệnh của Cố tổng, hôm nay phải mang Thiếu phu nhân về."
Ông ta dừng một chút, lại không nói: "Chẳng lẽ các anh lo lắng chuyện này sẽ tạo thành phiền toái? Không cần lo lắng, tổ tiết mục bên kia chúng ta sẽ chuẩn bị tốt. Sẽ không có người nào nhận ra dị thường."
Tuy rằng không biết những người này vì sao chân chờ, nhưng quản gia vẫn cố gắng khuyên bảo.
Chỉ có bọn họ động thủ sớm một chút, ông mới có thể về biệt thự Cố gia nghỉ ngơi sớm một chút. Cái nơi rách nát như núi tuyết này, ông ta một khắc cũng không muốn ở lâu.
"Không," một người cao gây khác lại lắc đầu, biểu tình mang theo vài phần hối hận,"Chúng ta đã làm sai rất nhiều chuyện, không thể một lần sai lầm nữa."
"Đúng vậy, cho dù chuyện này không bị phát hiện, tôi cũng không qua được cửa lương tâm." Giọng điệu mặt sẹo trầm xuống.
Quản gia: "..."
Quản gia lúc này cũng có chút sốt ruột.
Lê Khinh Nhan cũng không nói là tạm dừng phát sóng trực tiếp hay là kết thúc phát sóng trực tiếp, lỡ như sau khi cô đi dạo một vòng ở lầu hai, lại xuống lầu tiếp tục phát sóng trực tiếp thì sao?
Cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ thì không được.
"Các anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?" Quản gia nghiến răng nghiến lợi,"Chẳng lẽ còn muốn ra giá?"
Trái lo phải nghĩ, ông ta cũng chỉ có thể nghĩ đến một suy đoán hợp lý này.
Có lẽ, mấy người này là cảm thấy Cố gia cho tiền lương quá thấp, muốn nhân cơ hội này muốn nhiều phí công tác hơn.
Còn không đợi ông ta nghĩ ra đối sách, tên cầm đầu kia lập tức bất mãn mở miệng: "Ngài đang nói cái gì, đây là vấn đề tiền bạc sao?"
Cả người quản gia đều tê dại.
"Vậy vấn đề nằm ở đâu? Cũng không có khả năng thật sự là các anh đột nhiên thức tỉnh lương tâm chứ."
Đối với những người này "Lương tâm không qua được","Không thể sai một lần nữa", quản gia một chữ cũng không tin. Loại thuyết pháp này vừa nghe liền biết chính là đùn đẩy, ai sẽ coi những lời này là sự thật chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-thong-bao-toi-nguoc-tra-nam-truoc-khi-bi-nguoc/chuong-96.html.]
Song phương giằng co, thời gian cứ như vậy từng giây từng phút trôi qua.
Quản gia nhìn kim đồng hồ đeo tay một chút, lại nâng tầm mắt nhìn ánh đèn từ cửa sổ biệt thự lộ ra, cảm thấy mình sắp điên rồi.
Ông ta sống c.h.ế.t nghĩ mãi không ra, mấy người này đêm nay là bị trúng gió gì, vốn đang nói chuyện rất tốt bỗng nhiên lập tức không làm nữa.
Nếu như mấy người này bãi công, cuối cùng không thành công mang Lê Khinh Nhan về, ông ta còn báo cáo kết quả công tác cho tổng giám đốc nhà mình như thế nào?
Quản gia hít sâu một hơi: "Đừng vòng vo nữa, vậy rốt cuộc mấy người định làm gì?”
Mấy người liếc nhau, âm thầm trao đổi ánh mắt. "Chúng ta... ' Người đàn ông mặt chữ điền rốt cuộc chậm rãi nói, Chúng ta định đi tự thú.”
Sau khi anh ta nói xong lời này, liếc nhìn mấy vị đồng bạn khác, gật đầu thật mạnh.
Không khí ăn ý tràn ngập bốn phía, hết thảy đều không nói gì.
Quản gia: "???"
Chờ một chút... Cái quái gì, tự thú?
"Cạch cạch”
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên tiếng mở cửa.
Ánh đèn từ cửa biệt thự mở ra chiếu tới, chiếu sáng bốn phía.
Nguyên bản mấy người này đang ẩn nấp trong bóng đêm, nếu không nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện. Nhưng mà vào giờ khắc này, bọn họ rốt cuộc không có cách nào che dấu thân hình.
Quản gia bị ánh sáng này làm cho lóa mắt, híp mắt nhìn sang bên kia, chỉ thấy Lê Khinh Nhan đang chậm rãi đi tới cửa.
Cô ấy ra rồi à?
Cô lại còn dám đi ra.