Đúng vậy, bọn họ vừa rồi chỉ muốn đi tự thú, còn quên mất chuyện này.
Cố tổng mới là người khởi xướng tất cả những chuyện này, anh ta nên giống như bọn họ, vì hành động của mình mà phải trả giá, vào tù cải tạo một phen.
Lê Khinh Nhan dừng một chút, khóe mắt liếc về phía quản gia.
"Các anh tỉnh ngộ cũng chưa muộn, chẳng qua, cũng đừng quên nhắc nhở những người khác," Cô nói,"Mất bò mới lo làm chuồng, cũng chưa muộn."
"Hiểu rồi," Tên mặt sẹo cũng nhìn quản gia một cái, sau đó vẻ mặt cảm kích nhìn về phía Lê Khinh Nhan,"Cám ơn cô đã nhắc nhở."
Quản gia: "..."
Quản gia hiện tại không chỉ cảm thấy tuyệt vọng, ông ta còn muốn nói tục.
Đám người này rốt cuộc muốn làm cái gì?
Rõ ràng đang sống rất tốt, không thích lại chạy đi tự thú, là cảm thấy ở trong ngục thoải mái hơn sao?
Hiện tại, bọn họ thậm chí còn muốn ngược lại đ.â.m sau lưng ông và Cố tổng.
Đây quả thực là muốn mạng già của ông ta.
Quản gia tâm hoảng ý loạn, nếu như không phải thời cơ không đúng, ông ta hiện tại đã muốn quay đầu rời đi.
Bất an trong lòng càng ngày càng sâu, ông ta hoài nghi nhìn Lê Khinh Nhan khích lệ vài câu, sau đó, trơ mắt nhìn cô bình tĩnh tự nhiên trở về biệt thự.
Mấy vệ sĩ căn bản không có ý ngăn cản, ngược lại là vẻ mặt cảm động và áy náy nhìn theo cô rời đi, thật lâu không nhúc nhích.
Quản gia đè nén cơn giận trong lòng, tiến lên một bước: "Các người..."
Trong nháy mắt này, trong lòng ông ta đã nghĩ ra rất nhiều lý do thoái thác. Ông ta có thể cho những người này thêm một khoản tiền, cũng có thể an bài bọn họ về nhà nghỉ ngơi. Ông ta còn có thể lợi dụng quyền thế của tập đoàn Cố thị, uy h.i.ế.p bọn họ không nên nói lung tung khắp nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-thong-bao-toi-nguoc-tra-nam-truoc-khi-bi-nguoc/chuong-98.html.]
Hiện tại vấn đề mấu chốt đã không phải là bắt Lê Khinh Nhan trở về, việc cấp bách là phải ổn định mấy người này trước, không thể để cho bọn họ thật sự đi tự thú.
Chỉ là, lời của ông ta còn chưa nói xong, tên vệ sĩ cầm đầu vóc dáng cao to lập tức cắt đứt lời của ông ta.
"Quản gia tiên sinh, chuyện cho tới bây giờ, ngài cần gì tiếp tục chấp mê bất ngộ chứ?"
Anh ta thở dài một tiếng,"Khổ hải vô bờ, quay đầu là bờ. Ngài vẫn là nên cùng chúng ta tới cục cảnh sát tự thú đi."
Quản gia hoàn toàn sửng sốt: "Hảp?"
Chờ một chút... Có lúc nào ông ta nói có dự định tự thú?
Sau khi khuyên tới khuyên lui đám vệ sĩ này, Lê Khinh Nhan cũng không nhàn rỗi.
Ngày hôm sau vừa rời giường, cô lập tức dành thời gian tâm sự với trợ lý Chu.
Khí sắc trợ lý Chu trong video rõ ràng tốt hơn không ít, tỉnh thần phấn chấn, tóc ngày càng thưa thớt cũng có xu thế một lần nữa trở nên nhiều hơn.
Quả nhiên, những ngày không cần đi làm luôn vô cùng hạnh phúc.
"Nghe nói hai người định liên hợp khởi tố Cố Ngôn Đình?" Lê Khinh Nhan hỏi.
Trợ lý Chu cười hì hì, gãi gãi đầu: "Đúng vậy, hy vọng có thể đòi lại tiền tăng ca và tiền lương bị trừ."
Trợ lý Chu lĩnh lương một năm hơn trăm vạn, cũng làm việc ở tập đoàn Cố thị hơn mười năm.
Chờ sau khi thắng kiện, ngoại trừ đòi lại tiền lương vốn nên thuộc về mình, anh còn có thể nhận được bồi thường hơn ba triệu. Lê Khinh Nhan gật đầu: "Yên tâm đi, tôi đã giúp mọi người liên lạc với tập đoàn Phó thị, bọn họ sẽ giúp kéo dư luận.”
Bởi vì cái gọi là kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu.
Đả kích tập đoàn Cố thị, đối với Phó thị mà nói chỉ có lợi không có hại.
Hơn nữa Lê Khinh Nhan đoán chừng, nhìn chằm chằm tập đoàn Cố thị cũng không phải chỉ có một công ty. Tường đổ mọi người cùng đẩy, tất cả mọi người sẽ cân nhắc đi trước giẫm lên một cước.