Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược - Chương 128: Cũng có lý nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng
Cập nhật lúc: 2025-01-26 00:09:28
Lượt xem: 1,449
"Giang Lê Thanh, cô không biết xấu hổ à?! Chú ấy là chú của tôi!! Là bậc bề trên! Chú ấy hơn cô bảy tuổi, cô không thấy ghê tởm sao?!?!?
Không rõ là vì ghen tuông hay tức giận, lời quát tháo của Hoắc Bạch đầy vẻ khinh thường và ghê tởm.
Giang Lê Thanh bình tĩnh nhìn anh ta trút giận, thậm chí còn mỉm cười: "Không ghê tởm." Giang Lê Thanh nói: "Hoắc Nghiên giàu có, đẹp trai, trong sạch hơn anh gấp trăm lần. Hơn bảy tuổi thì sao? Bảy trăm tuổi tôi cũng không ngại."
Nói đến cuối, cô thậm chí còn tỏ vẻ đắc ý.
Hoắc Bạch lập tức ngây người, nhớ lại lúc Hoắc Nghiễn cứ chĩa mũi dùi vào anh ta và lúc chất vấn trong trại tạm giam, anh ta im lặng, đáp án như thể đã được phơi bày ngay từ đầu.
Hoắc Bạch không nhịn được mà run rẩy.
Mưa bắt đầu to hơn, đổ xuống đầu anh ta, toàn thân ướt đẫm, chật vật, sa sút như một con ch.ó hoang bị người ta tùy tiện vứt bỏ, chà đạp.
Mắt Hoắc Bạch đỏ ngầu, tạm thời vẫn còn sót lại chút lý trí, anh ta tiến lên hai bước, cúi đầu chất vấn: "Tôi không tin…" Lúc này anh ta trông thật đáng thương, biểu cảm đau buồn như thể sắp khóc đến nơi: "Chú của tôi luôn biết giữ chừng mực, chú ấy không thể nào…"
Lời còn chưa dứt, tiếng điện thoại reo cắt ngang lời anh ta.
… Là của Giang Lê Thanh.
Cô không tránh né, nghe máy trước mặt Hoắc Bạch, trên mặt nở nụ cười: "Chú nhỏ."
Hoắc Nghiên đang ở sân bay, âm thanh bên ngoài ồn ào, làm nổi bật giọng nói của anh: "Tối nay tôi về."
"Vâng, tôi đợi chú~"
Cô khác với trước đây, giọng điệu nghe có vẻ ngọt ngào, khiến Hoắc Nghiên hơi cau mày.
Sắp đến giờ làm thủ tục, anh vốn ít nói, cũng không nói gì thêm, trực tiếp cúp điện thoại.
Giang Lê Thanh cất điện thoại, mỉm cười nhìn Hoắc Bạch: "Nếu anh không có việc gì thì tôi về trước đây."
Không có việc gì sao?
Sao có thể không có việc gì được!!
Hoắc Bạch kích động: "Quả nhiên, cô tiếp cận tôi từ đầu là vì chú tôi! Chú tôi ghét nhất bị người khác lừa dối, bây giờ tôi sẽ đi tìm chú ấy, để chú ấy biết bộ mặt thật của cô!"
Giang Lê Thanh bất lực lắc đầu, ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc.
"Hoắc Bạch, anh tưởng Hoắc Nghiên ngây thơ dễ lừa như anh sao? Nếu anh ấy không muốn bị tôi lợi dụng, với bản lĩnh của tôi, làm sao lợi dụng được anh ấy."
Hoắc Bạch lập tức im lặng.
"Nhưng anh nói đúng." Giang Lê Thanh không hoàn toàn phủ nhận lời anh ta: "Tôi tiếp cận anh ấy chính là để hạ bệ anh, bây giờ nhìn anh như vậy, sa sút, thảm hại, không nơi nương tựa, không có ai để tin cậy, tôi thấy sướng lắm."
Hoắc Bạch có vẻ kinh ngạc, khó hiểu, còn có chút ấm ức.
Anh ta há miệng, trong lòng chất chứa đầy cảm xúc, nhưng đến cuối cùng chỉ hóa thành một câu "Tại sao?"
Hoắc Bạch không hiểu mình đã đắc tội gì với cô.
Nếu nói là mấy lần xung đột ban đầu thì đó chỉ là trêu chọc nhỏ nhặt, không gây ảnh hưởng gì đến cô, chỉ vì trò đùa nhỏ nhặt đó mà khiến anh ta rơi vào cảnh khốn cùng như thế này sao?
Giang Lê Thanh biết anh ta không hiểu.
Thiếu gia gia cao cao tại thượng, làm sao hiểu được sự đáng thương của những người ở tầng lớp thấp kém.
Giang Lê Thanh nói: "Anh còn nhớ lần đầu gặp tôi, anh đã nói gì với tôi không?"
Đáy mắt Hoắc Bạch đầy vẻ hoang mang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./he-thong-bat-toi-lam-ca-uop-muoi-trong-truyen-nguoc/chuong-128-cung-co-ly-nhung-hinh-nhu-co-cho-nao-do-khong-dung.html.]
Anh ta thậm chí còn không nhớ lần đầu gặp Giang Lê Thanh là khi nào, làm sao nhớ được mình đã nói gì.
Giang Lê Thanh cười khẩy: "Anh nói tôi hôi hám, toàn mùi phân lợn, thời gian đó dù là tôi đi đâu, mọi người đều gọi tôi là con bé phân lợn." Giang Lê Thanh hơi nhướng mày: "Tất nhiên, anh sẽ không nhớ, vì chỉ một câu nói đó của anh, tôi đã phải trải qua một năm dài bị bạo lực học đường."
"Tôi…" Hoắc Bạch biện giải cho mình: "Đó không phải do tôi làm!"
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
"Không phải do anh làm?" Giang Lê Thanh mỉm cười: "Đúng vậy, chỉ cần một ánh mắt ghét bỏ từ anh, một câu nói đùa theo anh là vô hại, là có thể khiến một đám người xông pha vì anh. Anh chỉ biết tôi khiến Triệu Minh gãy xương; nhưng không biết anh ta dẫn một đám người úp sọt tôi; anh chỉ nhớ tôi khiến Vương Cường Cường vào tù, nhưng không nhớ anh ta đã nhiều lần bịa đặt, tung tin đồn về tôi trên diễn đàn; anh chỉ nhớ tôi khiến anh mất mặt nhưng không nhớ anh là thủ phạm gây ra mọi chuyện.”
"Anh thấy Giang Nặc Nặc và anh lớn lên cùng nhau, cảm thấy sự tồn tại của tôi làm cô ta tủi thân, nhưng tôi đã làm gì sai? Cô ta cướp đi cuộc đời của tôi, cướp đi gia đình của tôi, tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về mình, tôi đã làm gì sai?"
Giang Lê Thanh nói một tràng khiến Hoắc Bạch cứng họng, trong lúc nhất thời chỉ có thể trừng mắt nhìn cô.
"Cho nên…" Giang Lê Thanh tiến lại gần, ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt lấp lánh như sao, như chứa đầy ý cười: "Tất nhiên là tôi muốn anh mất hết tất cả rồi~"
Giang Lê Thanh nói nhẹ như không: "Anh tưởng ra tù là xong chuyện rồi sao? Tất nhiên là không. Trái tim Hoắc Nghiên giờ nằm trong tay tôi, chỉ cần tôi thổi gió bên tai, anh ấy sẽ răm rắp nghe lời tôi. Tôi nghĩ anh ra khỏi tù lâu như vậy, cũng đã biết kết cục của Giang Nặc Nặc và gia đình nuôi tôi rồi. Vậy vẫn chưa đủ thảm đâu, tôi muốn anh còn thảm hơn họ, tôi muốn anh sau này sống không bằng chết; tôi muốn anh không có chỗ ở, không có gì ăn."
Hoắc Bạch nghe xong đã biến sắc, anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Cô dám!"
"Tôi có gì mà không dám?" Giang Lê Thanh giả vờ ngạc nhiên: "Hoắc Bạch, anh còn tưởng mình như trước kia, hô một tiếng là có trăm người hưởng ứng sao, bây giờ anh chỉ là một kẻ đáng thương không bằng cấp. À đúng rồi, anh còn nhớ chuyện ở con hẻm hôm đó không? Là tôi đấy, nhưng là tôi thuê người làm, anh có tin không… tôi còn có thể…"
Lời còn chưa dứt, Hoắc Bạch đột nhiên tiến lên, bàn tay to bóp chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô.
Mưa vẫn rơi, mái tóc đen nhánh ướt đẫm dính vào khuôn mặt trắng nõn của cô, cô vẫn cười như không, hé môi: "Hoắc Nghiên ghen tị với hôn ước của chúng ta nên mới đuổi anh ra khỏi nhà họ Hoắc, anh có bản lĩnh thì cứ g.i.ế.c tôi đi, nếu không Hoắc Nghiên biết được, anh sẽ không thoát đâu."
Mắt Hoắc Bạch đầy vẻ phân vân, bàn tay bóp cổ cô cũng không ngừng run rẩy.
Lúc này, một chiếc xe đi ngang qua nháy đèn hai lần, ánh sáng xuyên qua màn mưa lọt vào mắt anh ta, ánh sáng trắng đột ngột đánh thức lý trí của anh ta, khiến Hoắc Bạch buông tay xuống, rồi lùi lại hai bước, không ngoảnh đầu lại mà chạy vào màn mưa đêm.
Giang Lê Thanh xách đồ, bình tĩnh trở về khu chung cư.
Hệ thống cũng không phải kẻ ngốc, những lời vừa rồi của Giang Lê Thanh có mục đích quá rõ ràng, rõ ràng là cố tình chọc giận, nếu Hoắc Bạch có thêm chút hành động nào nữa, chủ thần sẽ lập tức ra mặt thu hồi hào quang của cô.
Nhưng hệ thống cũng không chắc chắn lắm.
Dù sao Giang Lê Thanh đi đến bước này, mặc dù quá trình liên tục có những hành động kỳ lạ nhưng đều ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ.
Hơn nữa ký chủ tham tiền như vậy, tội gì… chứ nhỉ?
Hệ thống không chắc lắm, không khỏi dò hỏi: [Ký chủ, cô nói những lời đó, anh ta còn đính hôn với cô kiểu gì?]
Giang Lê Thanh đã vào nhà.
Cô nhanh chóng cởi bộ quần áo ướt sũng trên người ngay trước thềm cửa, nói: "Nam chính hay ghen tuông, tôi nói xong những lời này, anh ta chắc chắn sẽ nghĩ cách cướp tôi về." Giang Lê Thanh đi chân trần đến phòng tắm: "Biết cường thủ hào đoạt không? Anh ta chắc chắn sẽ gây tội với tôi, đến lúc đó tôi ngoan ngoãn nói, chúng ta đính hôn, nhiệm vụ không phải là thành công rồi sao?"
Hệ thống: [...]
Cũng có lý nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng.
Hệ thống không hiểu được cảm xúc phức tạp của con người, sau khi tìm kiếm trong cơ sở dữ liệu, phát hiện thực sự có không ít cốt truyện theo hướng này, thế là cũng xóa tan nghi ngờ.
Giang Lê Thanh cười lạnh trong lòng, dọn dẹp đơn giản xong, bắt đầu sắp xếp nhà cửa.
Cô đoán Hoắc Bạch chắc chắn vẫn chưa đi, thế là chỉ mặc mỗi đồ lót đi đến trước cửa sổ sát đất, thản nhiên liếc xuống dưới lầu, đồng thời kéo rèm cửa lại.
Máy bay từ Lâm An đến Bắc Kinh chỉ mất hai tiếng.
Giang Lê Thanh tùy tiện nấu vài món ăn, thấy mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, lập tức nhắn cho Hoắc Nghiên.
[Fan cứng của thần tài: Chú, tôi nấu cơm cho chú rồi! Đến ăn nhanh đi!]
[Hoắc Nghiên: Muộn quá rồi, thôi không qua nữa. Hơn nữa, không phải cháu nói ngày hoàng đạo là ngày mười sao?]