Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược - Chương 131: Tiểu Giang, không được tùy tiện ôm để cảm ơn người khác như thế
Cập nhật lúc: 2025-01-26 00:09:33
Lượt xem: 1,129
Anh khựng tay lại: "Nếu đã là từ ba ngày trước, tại sao bây giờ mới thông báo."
La quản gia nói: "Bên viện giải thích là người mới trông coi không cẩn thận, đến ngày thứ hai ông ta mất tích mới phát hiện là ông ba đã bỏ trốn vào đêm hôm trước qua camera giám sát. Họ sợ gây ra hoảng loạn nên đã tìm kiếm xung quanh trước nhưng đường xuống núi không có camera giám sát, mãi đến hôm qua mới nghĩ đến chuyện báo cảnh sát."
Hoắc Nghiên cất điện thoại, cười lạnh: "Nói gì mà sợ gây ra hoảng loạn, chẳng qua là sợ tôi truy cứu trách nhiệm."
Hoắc Nghiên năm nào cũng đưa cho bệnh viện tâm thần một khoản tiền không nhỏ, những người cấp cao trong bệnh viện đều cung kính với anh, giờ Hoắc Sơn bỏ trốn, đương nhiên sợ Hoắc Nghiên trách tội.
La quản gia không trả lời, đi một đoạn mới hỏi: "Vậy... bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Hoắc Nghiên nhắm mắt lại: "Đến chỗ Tiểu Giang trước. Còn về phía Hoắc Sơn, chú phái thêm người qua đó hỗ trợ."Hoắc Nghiên như nghĩ đến điều gì, dặn dò: "Tốt nhất là đến chỗ ở của Hoắc Bạch xem một vòng, rất có thể ông ta sẽ đi tìm Hoắc Bạch."
Người anh trai thứ ba này, tâm tư xảo quyệt, giỏi nhất là chơi đùa với lòng người.
Nhớ lúc gia đình chưa có biến cố, quan hệ giữa anh cả và anh hai tuy không thể coi là thân thiết nhưng cũng gọi là anh em hòa thuận, ngoài mặt vẫn hòa hợp với nhau.
Sau khi ông nội mất, anh ba dùng lời ngon tiếng ngọt, lừa anh cả lên kế hoạch tai nạn xe.
Sau đó, ông ta đưa ra báo cáo giám định tâm thần, sạch sẽ thoát tội.
Lúc đó Hoắc Nghiên thực sự không có cách nào xử lý ông ta, hai năm sau anh lên nắm quyền, việc đầu tiên anh làm là chuyển ông ta từ nước ngoài về nước, lấy cớ chữa bệnh để bí mật giam giữ ông ta ở bệnh viện tâm thần tư nhân, tờ báo cáo giám định mà ông ta từng dùng để thoát tội cuối cùng trở thành một sợi dây trói buộc.
Hoắc Nghiên hiểu rõ, bây giờ Hoắc Sơn đã đường cùng, cho dù có trốn ra ngoài, những người họ hàng bên ngoài cũng không có gan vì một Hoắc Sơn mà đắc tội với Hoắc Nghiên ; vậy thì người mà Hoắc Sơn có thể tìm đến chỉ có Hoắc Bạch, cũng là người không biết gì về chuyện lúc đó.
"Tiên sinh, đã đến nơi."
Hoắc Nghiên xách túi quà xuống xe, không quên dặn dò: "Tăng cường an ninh cho công ty, phải đảm bảo an toàn cho nhân viên ra vào, nếu có tình huống gì thì nhớ liên lạc với tôi kịp thời."
"Vâng."
Hoắc Nghiên lúc này mới yên tâm, chỉnh lại cà vạt rồi bước vào khu chung cư.
**
Hôm nay là thứ bảy.
Trường học vốn tổ chức hoạt động nhập học cho tân sinh viên nhưng Giang Lê Thanh đã tùy tiện tìm một lý do để xin nghỉ.
Nhà cửa đã được cô trang hoàng gần xong.
Trên tường treo đầy băng rôn, trên bàn còn bày một đĩa kẹo đủ màu sắc, ngay cả gối ôm cũng được thay bằng những chú thỏ bông màu đỏ, trông rất vui mắt và có không khí.
Kiểm tra một lượt, xác định không thiếu thứ gì, Giang Lê Thanh mới về phòng ngủ chỉnh trang lại bản thân.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Cô dùng kẹp tóc hình nơ màu đỏ buộc mái tóc đen dài đến eo thành kiểu đuôi ngựa, trang điểm nhẹ nhàng rồi lặng lẽ chờ Hoắc Nghiên đến.
Hệ thống: [Ký chủ, chỉ còn hai ngày nữa là cô hoàn thành nhiệm vụ, bao giờ nam chính mới cường thủ hào đoạt cô vậy?]
Tâm trạng tốt đẹp của Giang Lê Thanh vì câu nói này mà tan vỡ.
Cô lườm một cái: "Đừng giục."
Hệ thống yếu ớt biến mất.
Tiếng chuông cửa vang lên, có lẽ là Hoắc Nghiên đã đến.
Giang Lê Thanh lập tức chạy ra mở cửa.
"Chú nhỏ!"
Đúng như dự đoán, người đứng ngoài cửa là Hoắc Nghiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./he-thong-bat-toi-lam-ca-uop-muoi-trong-truyen-nguoc/chuong-131-tieu-giang-khong-duoc-tuy-tien-om-de-cam-on-nguoi-khac-nhu-the.html.]
Anh mặc đồ không quá trang trọng, là trang phục thường ngày rất bình thường, áo sơ mi trắng cùng với quần dài, đơn giản mà sạch sẽ, tôn lên dáng người khỏe khoắn của anh.
Không mặc vest như mọi khi khiến anh không còn xa cách và kiêu ngạo nữa, toàn thân toát lên vẻ dịu dàng, thậm chí còn có chút trẻ trung, nhẹ nhàng của thiếu niên.
Giang Lê Thanh rất ít khi thấy anh mặc đồ bình thường, mắt cô đảo quanh anh, đánh giá một hồi lâu, cuối cùng mới dừng lại trên mặt anh.
Hoắc Nghiên đang cười thản nhiên, sắc mặt bình thường.
"Tặng cháu."
Hoắc Nghiên đưa cho cô một chiếc túi màu đỏ.
"Đây là gì vậy?" Giang Lê Thanh nhận lấy, phát hiện chiếc túi rất nặng, bên trong giống như đựng một hòn đá, khiến khuôn mặt cô lập tức nhăn lại.
Biểu cảm này khiến Hoắc Nghiên bật cười: "Quà mừng tân gia." Anh nói: "Trên mạng nói là phải tặng. Không biết cháu thích gì nên tôi chọn bừa một món theo sở thích của cháu, mở ra xem thử đi."
Nói vậy, Giang Lê Thanh càng tò mò hơn.
Cô lập tức đến bàn, mở túi ra, trong túi là một chiếc hộp gỗ chạm khắc theo phong cách cổ phong to bằng hộp đựng giày, cũng chẳng trách khi cầm trên tay lại nặng như vậy.
Khi Giang Lê Thanh mở nắp, nhìn thấy đồ vật bên trong, lập tức hít một hơi lạnh, đôi mắt cũng sáng lên.
Bên trong là một bức tượng Thần Tài bằng vàng, to bằng bàn tay người đàn ông trưởng thành, nói chính xác hơn là tượng vàng.
Cả bức tượng được làm bằng vàng nguyên chất, thần thái vô cùng sống động, nhìn là biết giá trị không hề thấp.
"Thợ thủ công khắc tay đấy, ban đầu tôi định tặng cháu một bức tượng lớn hơn nhưng thời gian gấp quá, chỉ có thể làm được đến mức này." Hoắc Nghiên hỏi: "Cháu có thích không?"
Thích, không?!
Nếu mà nói không quả thực là không tôn trọng Thần Tài!!!
Giang Lê Thanh kích động nhảy dựng lên, ôm chặt lấy Hoắc Nghiên: "Chú nhỏ, chú đúng là người tốt."
Cái ôm đến đột ngột.
Cơ thể cô gái mềm mại, hương thơm thoang thoảng phả vào mũi, sự tiếp xúc thân mật bất ngờ khiến Hoắc Nghiên cứng đờ, sau đó nhẹ nhàng đẩy cô ra: "Tiểu Giang, không được tùy tiện ôm để cảm ơn người khác như thế."
Anh có vẻ tức giận, thân hình mang đầy tính mời gọi kia càng khiến anh khó mà nhìn thẳng.
Giang Lê Thanh thấy khó hiểu.
Chỉ ôm một cái thôi mà, không biết còn tưởng cô đang lột đồ anh không đấy.
Nhưng cô cũng không tức giận, cũng không sợ hãi, thậm chí còn thấy chơi khá vui.
Cô và Hoắc Nghiên quen biết đã lâu nhưng thời gian ở bên nhau không nhiều, thỉnh thoảng tiếp xúc, đều thấy anh hiền hòa, ít khi lạnh mặt, càng đừng nói đến việc tức giận như vậy, nên cô nảy sinh ý định trêu chọc anh.
Giang Lê Thanh mím môi, giả vờ tủi thân: "Vậy phải làm sao? Đánh c.h.ế.t tôi sao?"
Hoắc Nghiên nghẹn họng: "Cũng không cần vì chuyện này mà..."
Giang Lê Thanh ngắt lời: "Cũng không đến mức không thể bắt tay chứ?"
Nói xong câu này, Hoắc Nghiên chìm vào im lặng.
Ngay lúc Giang Lê Thanh đang đoán xem anh đang nghĩ gì, người đàn ông gật đầu đồng ý, đồng thời đưa tay ra: "Được."
Giang Lê Thanh: “... ?”
Anh có hâm không vậy?