Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược - Chương 29: Nhưng đánh bài chẳng có ý nghĩa gì cả, chúng ta đánh người đi

Cập nhật lúc: 2025-01-23 23:46:05
Lượt xem: 2,043

Thấy bầu không khí hơi ngượng ngùng, Vương Cường Cường lập tức đứng ra khuấy động: “Nào nào, mọi người ngồi đi, đừng đứng nữa, em Giang ngồi giữa đi, đừng khách sáo.”

Một đám người ngồi xuống ghế, không ít người đều len lét quan sát Giang Lê Thanh.

Bọn họ đã từng nghe tin đồn về đứa con gái mới tìm được của nhà họ Giang, có người nói cô là con ngoài giá thú, có người nói cô là đứa con bị thất lạc, cũng có người nói là nhà họ Giang nổi lòng từ bi nên nuôi một đứa mồ côi, tóm lại, có rất nhiều tin đồn về chuyện này.

Mấy chuyện dơ bẩn trong giới nhà giàu vốn không ít, có con riêng cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Nhưng làm ra mấy chuyện chê cười như Giang Lê Thanh thì khá là hiếm thấy.

“Giang Lê Thanh, nghe nói em ở quê ra à, thế bình thường thì em làm gì?” Một nam sinh có hình xăm dãy số ở mu bàn tay nói: “Người nhà của em làm mổ heo đúng không? Thế thì ngày nào em cũng phải mổ heo, chẳng phải trên người rất thối sao?”

Giang Lê Thanh không nói chuyện.

Người khác cười phụ họa: “Em gái Giang đừng để bụng nha, bọn anh chỉ đùa chút thôi mà.”

“Đúng vậy, vui vẻ là chính, đừng để trong lòng, dù sao bọn anh cũng chưa từng gặp ai nhà làm nghề mổ heo bao giờ, ha ha ha ha.”

Mọi người kẻ xướng người họa, liên tục châm chọc Giang Lê Thanh, ai cũng muốn nhìn cô bẽ mặt, tên có hình xăm vừa gợi chuyện kia có vẻ rất đắc ý, thậm chí còn cố tình nhìn về phía Hoắc Bạch.

Hoắc Bạch ngồi trong góc, quơ lon nước trên tay, vẻ mặt hờ hững, nhưng có vẻ như đang mong chờ trò cười của Giang Lê Thanh.

Anh ta hiểu rõ, lòng tự trọng của Giang Lê Thanh rất mạnh, điều cô không thích nhất chính là nhắc lại chuyện cũ.

Đối mặt với nụ cười của bọn họ, Giang Lê Thanh vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề phẫn nộ hay khó xử như Hoắc Bạch dự đoán.

Cô chỉ yên lặng nhìn bọn họ cười xong, sau khi cả phòng yên tĩnh lại, cô mới cười híp mắt, nói với nam sinh có hình xăm: “Đúng vậy, năm đó người đưa tang anh vẫn là đồ tể như tôi đó, anh nhìn tay anh xem, đây chính là kí hiệu heo sạch của lò mổ nè.”

Nụ cười trên mặt nam sinh xăm hình cứng ngắc.

Những người khác cũng không ngờ rằng Giang Lê Thanh thật sự sẽ đắc tội bạn bè của Hoắc Bạch và Cố Tây ngay trước mặt bọn họ, cả đám ngơ ngác nhìn nhau, cẩn thận quan sát nét mặt của Hoắc Bạch và Cố Tây.

Không cần nghĩ cũng biết, sắc mặt hai người kia cũng chẳng khá hơn là bao.

Vương Cường Cường đ.â.m lao đành phải theo lao, người bình tĩnh duy nhất ở đây là Triệu Minh.

Anh ta đã nói từ đầu rồi, vừa nãy chỉ là món khai vị thôi, anh ta thấy, chỉ cần hôm nay anh ta ngoan ngoãn một chút, cho dù Giang Lê Thanh có kiện cáo đến chỗ cha mẹ, anh ta cũng có thể giải thích được.

Không!

Không được!

Vẫn không có cảm giác an toàn.

Cũng không biết phòng này có camera không nữa.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Lúc này, nét mặt mỗi người đều rất đặc sắc.

Khi tiếng cảnh báo vang lên, Giang Lê Thanh ngượng ngùng mím môi: “Tôi cũng giống như mọi người thôi, đều là nói đùa mà, sao mọi người phải nghiêm túc như vậy làm gì? Không phải là tức giận đấy chứ?”

Mặc dù Giang Lê Thanh không phải người tốt, nhưng cô lại biết cách giả làm người tốt.

Cộng thêm Giang Nặc Nặc làm mẫu hàng ngày, chỉ cần cô diễn lại một phần ba dáng vẻ của cô ta, thì cô cũng đã trở thành một trà xanh ngây thơ vô hại rồi.

Quả nhiên, sau khi nói xong những lời này, đầu cô lập tức được yên tĩnh, cảnh báo thiết lập nhân vật sụp đổ không vang lên nữa.

Tất cả mọi người liếc nhìn dãy số trên bàn tay nam sinh, bầu không khí vô cùng im lặng, trên mặt tên nam sinh kia cũng lộ vẻ khó xử, nhanh chóng che hình xăm đi, muốn mắng Giang Lê Thanh, nhưng Giang Lê Thanh đã nói như vậy rồi, nếu giờ mắng lại thì chứng minh rằng lúc trước anh ta đã cố ý nhục nhã cô.

Nam sinh rót bia, giả vờ hào phóng, nâng tay lên: “Không sao, đến cũng đến rồi, em gái Giang nể mặt anh nhé.” Vừa nói vừa cố ý rót đầy.

Bây giờ anh ta trẻ tuổi nóng tính, lại không biết cách che giấu tâm trạng của mình.

Sự thù hằn bên trong ánh mắt anh ta như sắp tràn ra ngoài, những người khác đều chờ Giang Lê Thanh uống bia.

Đó chỉ là bia thường, số độ không cao.

Nếu đổi lại thành những người khác thì có lẽ sẽ uống, nhưng Giang Lê Thanh thì khác.

Cô tới đây để đánh mặt, không phải để nể mặt.

“Anh này…” Giang Lê Thanh liếc mắt nhìn dãy số trên tay anh ta, vì góc độ hơi khuất, cô chỉ nhìn thấy ba số, bèn đọc ra thành tiếng: “Anh 250…”

“?”

“??”

“Mày…”

Không chờ đối phương phát tác, Giang Lê Thanh đã ngắt lời anh ta: “Đầu tiên, khi anh muốn nhận tôi làm em gái, anh phải đánh với Giang Ngạn Thanh một trận, sau đó phải tới tiệm mì để ăn xin, thực sự không làm được nữa thì bay sang Myanmar đi, bây giờ Đại Thanh cũng vong rồi, tôi không phải hoàng thượng, không có cách nào ban thưởng cho anh.”

“???”

Cô gái này có bệnh đúng không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./he-thong-bat-toi-lam-ca-uop-muoi-trong-truyen-nguoc/chuong-29-nhung-danh-bai-chang-co-y-nghia-gi-ca-chung-ta-danh-nguoi-di.html.]

Nói cái gì nghe chả hiểu gì hết!

Tên xăm mình trừng lớn mắt, không biết cô ngốc thật hay đang giả vờ ngốc.

Xung quanh có người lén cười, anh ta bị mất mặt, vừa thẹn vừa giận, lon nước trên tay bị nắm đến biến dạng.

“Trịnh Tiến, bỏ đi.” Vương Cường Cường giữ c.h.ặ.t t.a.y tên xăm mình, ra hiệu với Cố Tây.

Dù sao hôm nay cũng là tiệc sinh nhật của Cố Tây, nếu huyên náo khó coi thì có vẻ hơi coi thường Cố Tây, càng đừng nói đến Hoắc Bạch đang ngồi bên kia.

Trịnh Tiến lườm Giang Lê Thanh một cái, thấp giọng chửi mắng, cuối cùng vẫn phải nuốt cục tức này, chạy ra ngoài rìa ghế ngồi, không nói thêm câu nào nữa.

Khúc nhạc dạo không vui vẻ này nhanh chóng qua đi, dưới sự khuấy động của Vương Cường Cường, phòng VIP nhanh chóng khôi phục sự náo nhiệt ban đầu.

Bọn họ nhìn ra được, Giang Lê Thanh là kẻ cứng đầu, sau chuyện tên xăm mình, không ai đến tìm cô gây sự nữa.

Lúc đầu, tiệc sinh nhật này vốn là một “Hồng Môn Yến” dành cho Giang Lê Thanh, mục đích là vì muốn làm cho cô xấu mặt, để Hoắc Bạch vui vẻ, bây giờ thì hay rồi, giày vò hồi lâu, bọn họ lại biến thành mấy tên hề.

Thấy mặt Hoắc Bạch càng ngày càng đen, Vương Cường Cường và Cố Tây ra hiệu bằng ánh mắt với nhau.

Mặc dù Vương Cường Cường học không giỏi, nhưng trong đám người này, anh ta là người có nhiều ý tưởng xấu xa nhất, anh ta suy nghĩ một hồi, nghĩ ra chủ ý mới.

Anh ta lấy một bộ bài ra, nâng cao giọng: “Cứ uống suông thế này chả vui gì cả, hay là, chúng ta đánh bài đi, ai thua thì phải nhận trừng phạt, mọi người cảm thấy thế nào?”

“Được! Chơi đi!”

“Tôi đồng ý!”

Ngoài những người đang bận tán gái, những người chơi thân với Cố Tây đều đồng ý.

Vương Cường Cường cười hì hì đi đến trước mặt Giang Lê Thanh: “Em Giang…”

Sau đó, nghĩ đến lời Giang Lê Thanh vừa nói móc tên xăm hình, Vương Cường Cường bèn sửa lại: “Bạn học Giang, cô có tham gia không? Cô thấy đấy, mọi người đều tham gia hết.”

Giang Lê Thanh rất quen thuộc với bước này.

Có lần, có nữ xuyên không thắng, cũng có kẻ mới trải đời bị thua, thắng thì còn dễ nói, nhưng phàm là người thua trên tay bọn họ, kết quả vô cùng thảm.

Mặc dù Giang Lê Thanh không có tình cảm gì với mấy người cướp đoạt thân thể cô, nhưng đều là phái nữ, sau khi nhìn hành động mấy tên này làm ra cô cũng thấy phẫn nộ.

Lúc nào cô cũng ghi nhớ mối thù này.

Giang Lê Thanh tươi cười: “Được!”

Cô đồng ý, chú ý thấy trong mắt Vương Cường Cường và Cố Tây lóe lên sự vui mừng, cô nói thêm: “Nhưng đánh bài chẳng có ý nghĩa gì cả, chúng ta đánh người đi.”

Vừa dứt lời, cả phòng im bặt.

Ngay cả Hoắc Bạch từ đầu đến giờ chưa nói câu nào cũng nhìn sang, hơi nhíu mày với cô.

Hệ thống: [!!!]

Hệ thống: [Kí chủ, đánh người là phạm pháp!]

Giang Lê Thanh không để ý đến tiếng kêu của hệ thống, cô bình tĩnh rút một lá bài trong tay anh ta ra, cầm trên tay thưởng thức: “Nếu tôi thua, tôi sẽ nhận bất cứ sự trừng phạt nào mọi người đề ra, nhưng ngược lại, nếu mọi người thua, phải chịu cho tôi tát một cái.”

Giang Lê Thanh đảo mắt, ý cười bên môi càng sâu hơn: “Thế nào? Có phải rất công bằng không?”

“Đánh mặt” theo đúng nghĩa đen.

Giang Lê Thanh đã sống lại nhiều lần, cô đã khắc ghi từng gương mặt ở đây vào trong tâm khảm, cô sẽ không quên những chuyện bọn họ từng làm, cô đã muốn đánh đám người này từ lâu rồi.

Nếu hệ thống hạn chế, vậy được, cứ làm theo cốt truyện, dùng cách thức của hệ thống mà tiến hành.

Giang Lê Thanh nói xong, hệ thống im lặng.

Nó… hình như nó đã hiểu… Giang Lê Thanh muốn làm gì.

Quả thực, trong nguyên tác có trò này, nhưng thắng thua trong trò này không thể khống chế, chỉ cần bọn họ gật đầu đồng ý, cho dù Giang Lê Thanh có đánh bọn họ thì cũng chỉ là tuân theo quy tắc của trò chơi, cốt truyện và thiết lập nhân vật không hạn chế được cô.

Nội tâm hệ thống gợn sóng: [Vậy… khả năng nhìn xuyên thấu của cô để…]

Để gian lận sao?

Không chờ hệ thống hỏi xong, Giang Lê Thanh đã lắc đầu: “Ngây thơ!”

Khả năng nhìn xuyên thấu kia cô sẽ dùng vào chỗ khác.

Huống chi, Giang Lê Thanh sẽ không thua!

Từ đầu đã nói, cô đã c.h.ế.t đi sống lại trong cốt truyện này cả trăm lần.

Mỗi một lần, bài của đám người này đều cố định, cho dù có thay đổi cũng ở trong phạm vi có thể khống chế, nói cách khác, cô chỉ cần cầm bài lên tay, cô có thể biết bài của tất cả những người khác là gì.

Chơi ăn gian, cô am hiểu nhất!

Loading...