Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược - Chương 52: Có gì đó không đúng
Cập nhật lúc: 2025-01-24 23:55:10
Lượt xem: 1,496
Đối với sự giàu có mà người bình thường cố gắng cả đời cũng không thể chạm tới nổi này, bọn họ cũng khó sinh ra lòng ghen ghét.
Nhưng sự thực thì sao?
Nếu như Giang Lê Thanh chỉ là một cô bé lọ lem được mang về hưởng thụ cuộc sống nhà giàu thì sao?
Khi thân phận giữa hai người không ngang hàng, hầu hết bình luận ác ý đều sẽ dồn về phía người bình thường.
Giang Nặc Nặc ký đơn đồng ý ở ký túc xá, đăng ảnh lên mạng xã hội Tiểu Hồng Thư.
[Là Giang không phải Tương: Bắt đầu cuộc sống ở trường!]
Bình thường kênh của cô ta đều đăng ảnh hàng hiệu, giấy khen của các cuộc thi đấu, thư mời cao cấp, vô tình khoe của như vậy càng dễ thiết lập nhân vật, vì vậy cũng thu hoạch được không ít fan.
Bài này vừa đăng lên, lập tức có người vào bình luận.
“Sao Tương Tương lại ở ký túc xá?”
“Đại tiểu thư cũng muốn sống cuộc sống vườn trường sao?”
“Trước đó thấy Tương Tương đăng bài về chị gái, không phải là bị đuổi ra ngoài rồi chứ?”
Số lần Giang Nặc Nặc nhắc tới Giang Lê Thanh không nhiều, lần nào cũng chỉ là tiện thể nhắc vài câu, mấy lần như vậy, bọn họ có thể suy đoán ra bọn họ có một người chị gái tới đoạt thân phận, địa vị của cô ta.
Thấy trọng tâm câu chuyện thành công chệch hướng, Giang Nặc Nặc để đơn xuống bàn, ký nốt phần tên chữ của mình lên.
Cô ta không sợ làm như vậy thì Giang Lê Thanh sẽ bóc trần sự thật.
Bởi vì, ngày cha mẹ đón Giang Lê Thanh trở về đã từng bắt Giang Lê Thanh bảo đảm, chỉ cần cô dám để lộ thân phận thật của Giang Nặc Nặc thì nhà họ Giang sẽ không nuôi cô nữa.
Nếu Giang Lê Thanh thực sự muốn nắm lấy nhà họ Giang, đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức đi xác thực chuyện này.
***
Vương Cường Cường tìm khắp khoa quốc tế cũng không thấy người, đành phải đi sang khoa thí nghiệm.
Mà lúc này, Giang Lê Thanh đang chia lớp để thi ở bên khoa thí nghiệm.
Cô chọn môn khoa học tự nhiên, buổi sáng thi toán, lý, hóa, độ khó rất lớn, nhưng có Giang Ngạn Thanh bổ túc, mọi chuyện đều nằm trong phạm vi khống chế của cô.
Tiếng chuông vang lên, môn thi kết thúc.
Giang Lê Thanh nộp bài thi, vươn vai một cái, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi tới nhà ăn để ăn cơm.
Từ sáng tới trưa cô đều bận thi, không để ý xem nhiệm vụ có hoàn thành không.
Giang Lê Thanh vừa đi vừa ấn mở bảng nhiệm vụ, sau khi nhìn thấy hai chữ [Kết thúc] cô mới có thể thả lỏng.
Giang Lê Thanh: “Nói mới nhớ, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao Hoắc Bạch lại giống như c.h.ế.t thế?”
Dựa theo tính cách bộp chộp của anh ta, hẳn là nên sớm tìm cô tính sổ mới đúng.
Giang Lê Thanh trầm tư suy nghĩ, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Hệ thống nói: [Kí chủ yên tâm, nam chính bị chú nhỏ đuổi tới nông trường chăn heo rồi, e là trong mấy ngày này chưa về được đâu…]
Mặc dù là giọng điện tử, nhưng Giang Lê Thanh mơ hồ nghe thấy sự bất đắc dĩ trong đó.
Hệ thống chỉ có thể hạn chế được Giang Lê Thanh, nhưng không thể hạn chế được hành động của người khác.
Cho nên, cũng chỉ có thể đợi Hoắc Bạch quay về mới có thể tiếp tục tiến hành cốt truyện.
Vừa hay, cô cũng muốn được yên tĩnh vài ngày.
Rất nhanh, Giang Lê Thanh đã tới nhà ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./he-thong-bat-toi-lam-ca-uop-muoi-trong-truyen-nguoc/chuong-52-co-gi-do-khong-dung.html.]
Nhà ăn của Anh Hoa có hai tầng, rất nhiều đồ ăn ngon, mùi vị không tệ, nếu không thì không thể thỏa mãn được dạ dày khó tính của đám thiên kim, công tử nhà giàu trong trường.
Giang Lê Thanh vốn không kén ăn, cô tùy tiện lấy vài món sau đó bắt đầu tìm chỗ ngồi.
Giờ này, phòng ăn có không ít người.
Mỗi khi bước tới một chỗ, cô đều có thể cảm nhận được ánh mắt cảnh giác và kiêng kỵ của người khác, như thể cô là mãnh thú không bằng vậy.
“Cậu ơi, tớ ngồi đây được không?”
“Ngại quá, chỗ này có người rồi.”
Giang Lê Thanh lại đi tới chỗ tiếp theo, cô chưa kịp mở miệng thì nữ sinh kia đã vội đẩy túi xách ra chiếm chỗ: “Ngại quá, lấy chỗ hộ bạn cùng lớp.”
Giang Lê Thanh: “...”
Cô không phải người ngu, nếu cô không nhìn ra bọn họ đang cô lập cô thì đúng là đầu cô có vấn đều.
“Giang Lê Thanh!”
Phía sau bỗng có người gọi cô.
Cô quay đầu lại, là Phương Viên và Hà Tiểu Miêu đang vẫy tay với cô.
Phương Viên vỗ vỗ vào ghế trống dưới ánh mắt ngăn cản của Hà Tiểu Miêu: “Chỗ này nè.”
Giang Lê Thanh do dự một chút, sau đó vẫn đi qua.
Thấy cô tới, Hà Tiểu Miêu ngượng ngùng cúi đầu ăn cơm.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
“Mọi người đều đồn cậu đến khoa thí nghiệm, là thật sao?”
Giang Lê Thanh không phủ nhận.
Tính cách Phương Viên rất thoải mái, không hề quan tâm cái nhìn của người khác, cô ấy hỏi Giang Lê Thanh: “Sao cậu lại muốn chuyển tới khoa thí nghiệm? Tớ luôn hâm mộ khoa quốc tế của các cậu đó, mỗi ngày đều có thể tan học lúc năm giờ, còn không cần tự học buối tối, áp lực học tập cũng nhỏ.”
Đối với con cái nhà bình thường, khoa quốc tế đúng là thiên đường, nhất là khoa quốc tế của Anh Hoa.
Hoạt động ngoại khóa mỗi ngày rất nhiều.
Bơi lội, cưỡi ngựa… đều là các bộ môn thường gặp, còn hay được ra nước ngoài học tập, không giống như khoa thí nghiệm bọn họ, vài ngày lại có một cuộc thi, học đến căng cả não.
Giang Lê Thanh cười một tiếng: “Vậy cậu chuyển tới khoa quốc tế đi, chúng ta đổi cho nhau!”
Phương Viên sững sờ, quả quyết từ chối: “Thôi vậy, quên đi, tớ vẫn muốn dựa vào sức của chính mình để thi đại học.”
Cô ấy không giống người khác, hỏi về chuyện xảy ra tối qua, sau khi nói xong chuyện này lại bắt đầu thảo luận chuyện đề thi với Giang Lê Thanh, có vẻ rất muốn học cùng lớp với cô.
Hai người trò chuyện vui vẻ, đúng lúc này, nhóm người của Vương Cường Cường giơ điện thoại đi qua, theo sau còn có không ít người, đều là học sinh bên khoa quốc tế và mấy gương mặt quen thuộc hay xuất hiện bên cạnh Hoắc Bạch.
Đoàn người vừa xuất hiện, vị trí xung quanh lập tức trống rỗng.
Giang Lê Thanh đã sớm biết, cho dù Hoắc Bạch bị đày đi nuôi heo, nhưng đám đàn em này vẫn sẽ thay anh ta xông pha chiến đấu.
Không muốn liên lụy đến người vô tội, Giang Lê Thanh đẩy Phương Viên: “Phương Viên, cậu và Hà Tiểu Miêu đi chỗ khác trước đi.”
Phương Viên cũng bị cảnh tượng này làm cho giật mình, cô ấy không muốn gây thêm phiền phức cho Giang Lê Thanh, bèn kéo Hà Tiểu Miêu tránh sang một bên.
Chỗ ngồi bên cạnh trống trơn, đám người Vương Cường Cường và Trịnh Tiến cũng ngồi xuống, bốn mặt vây công, căn bản không cho cô cơ hội chạy trốn.
Ống kính của Vương Cường Cường nhắm ngay mặt cô, cười ha hả: “Nào nào, không phải mọi người đều muốn biết chủ nhân của heo là ai sao? Vị này chính là nhân vật nổi danh ở trường Anh Hoa của chúng tôi, Giang Lê Thanh!”
Đương nhiên, anh ta cũng mở livestream.
Từ xưa đến giờ, mấy tên thiếu gia này không hề thiếu tiền, bọn họ đập tiền như nước để mua lượt mắt xem, thù mới chồng thêm hận cũ, rõ ràng bọn họ muốn cô bị cả mạng xã hội chửi rủa.