Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược - Ngoại truyện 14: Đến khi em tỉnh dậy, anh vẫn sẽ ở đây

Cập nhật lúc: 2025-01-25 17:31:09
Lượt xem: 1,192

"Nếu anh không ghét em, anh có thể để em thích anh được không?"

 

Nói xong câu này, Giang Lê Thanh không hề căng thẳng, mà là có cảm giác như trút được gánh nặng.

 

Với cô, việc thẳng thắn bày tỏ tình cảm là bước đầu tiên đầy can đảm để tiến tới gần với anh; cô không sợ bị từ chối, cũng biết lời tỏ tình như vậy có thể rất đột ngột với Hoắc Nghiên, nhưng trước giờ cô đều không biết cách che giấu, muốn thẳng thắn, quang minh chính đại cho anh biết cô thích anh.

 

… Thích rất nhiều.

 

Những bông tuyết rơi trên mái tóc, lông mi, đầu mũi anh, rồi nhanh chóng tan chảy.

 

Ánh mắt của Giang Lê Thanh trong trẻo và thẳng thắn, nhìn vào đôi mắt cô, giống như đang nhìn ánh trăng trong sáng.

 

Hoắc Nghiên khẽ cong môi, dưới màn đêm lạnh lẽo, đôi mắt anh trở nên vô cùng dịu dàng.

 

Trái tim Giang Lê Thanh rung động, ngay sau đó lại thấy anh dời mắt đi: "Giang Lê Thanh." Anh gọi tên cô: "Tôi và em không hợp nhau."

 

Giang Lê Thanh mấp máy môi định nói thì nghe thấy Hoắc Nghiên tiếp tục nói: "Tôi cũng chẳng hề tốt như vẻ bề ngoài. Nếu em yêu vẻ ngoài này của tôi thì sớm muộn gì nó cũng sẽ già đi; nếu em yêu tâm hồn tôi thì nó cũng không tốt bụng và dịu dàng như em tưởng tượng đâu."

 

Hoắc Nghiên mỉm cười: "Em thì ngược lại, em ưu tú, rực rỡ, tương lai có ngàn vạn khả năng, em sẽ luôn..."

 

"Em không muốn ngàn vạn khả năng đó." Giang Lê Thanh ngắt lời, ánh mắt cô nghiêm túc và cố chấp: "Em chỉ muốn anh."

 

Hoắc Nghiên sửng sốt, bật cười.

 

Giang Lê Thanh dụi mắt: "Em cũng sẽ già đi, không ai không già đi cả. Nhưng tại sao anh lại khẳng định em sẽ vì anh già đi mà bỏ rơi anh? Em cũng biết, anh có thể đi đến vị trí như ngày hôm nay, chắc chắn đã dùng đủ mọi thủ đoạn, em không muốn truy cứu quá khứ của anh, em chỉ thích anh đang đứng trước mặt em ngay lúc này, tình cảm của em không phải rung động nhất thời, mà là đã góp góp nhặt nhặt, từng ngày từng giờ."

 

Cô nghiêng đầu hỏi lại: "Cho nên em cũng không tin, anh không có chút cảm tình nào với em."

 

Lặng yên.

 

Câu hỏi thẳng thắn của Giang Lê Thanh khiến Hoắc Nghiên một lần nữa im lặng, anh không thể thẳng thắn như cô, thậm chí lúc này còn nảy sinh ý định chạy trốn, không dám nhìn vào đôi mắt đó.

 

Thật yếu đuối.

 

Giang Lê Thanh khẳng định: "Anh không dám nhìn em, anh động lòng với em rồi."

 

Hoắc Nghiên bất lực thừa nhận: "Đúng vậy, tôi không dám nhìn em.”

 

Giang Lê Thanh gặng hỏi: "Tại sao?"

 

Hoắc Nghiên không trả lời.

 

Gạt bỏ nỗi ăn năn trong lòng, anh thực sự đã rung động với cô, giống như Giang Lê Thanh, không biết từ lúc nào.

 

Có lẽ là vào hôm nay, khi cô tỏa sáng trên sân khấu;

 

Hoặc có lẽ là sớm hơn thế.

 

Hoắc Nghiên không biết được.

 

Anh vốn luôn lý trí, không nên có tình cảm, anh sẽ không để nó lan rộng.

 

Lúc này lớp che đậy nặng nề khó coi đó đã bị cô đích thân gỡ bỏ, khiến toàn bộ con người anh chật vật phơi bày trước mặt cô, Hoắc Nghiên không đưa ra được câu trả lời, anh như lặng lẽ chìm trong tuyết đêm.

 

Giang Lê Thanh vẫn đang chờ anh trả lời.

 

Cô cố chấp, im lặng, đôi mắt trong veo khiến Hoắc Nghiên không thể nói ra lời từ chối.

 

Cuối cùng anh cũng đành thỏa hiệp.

 

Anh đưa tay gạt đi bông tuyết đọng lại ở khóe mắt cô, hít một hơi thật sâu: "Em có thể rời đi bất cứ lúc nào."

 

Giang Lê Thanh ngẩn người.

 

"Nếu có một ngày em chán rồi, hoặc gặp được người mình thích hơn, hợp hơn, tốt hơn, em có thể rời đi bất cứ lúc nào, anh sẽ không..."

 

Mặt Giang Lê Thanh dần bừng sáng lên, chưa đợi Hoắc Nghiên nói hết lời, cô đã nhanh chóng ngắt lời: "Anh đồng ý rồi sao?!"

 

Hoắc Nghiên gật đầu: "Ừ."

 

Có vẻ anh không cao thượng như anh tưởng tượng.

 

Hoặc nói cách khác, ích kỷ luôn lớn hơn lý trí, Hoắc Bạch không thể thực sự bình tĩnh.

 

Giang Lê Thanh chớp chớp mắt, nín thở, chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần trong gang tấc kia.

 

Người đàn ông đẹp trai, góc nghiêng của anh thanh tú tinh xảo, dưới tác động của hơi men, lại thêm vui mừng trào dâng trong lòng, Giang Lê Thanh bạo dạn tiến lại gần, hỏi: "Làm chút không?"

 

Hoắc Nghiên lắc đầu: "Anh không uống rượu."

 

“..."

 

Đồ ngốc.

 

Giang Lê Thanh bất lực, chỉ có thể nói thẳng: "Ý em là, hôn nhau không?"

 

Hoắc Nghiên: "...”

 

"..."

 

Hoắc Nghiên: "....."

 

Nếu anh không nói gì, Giang Lê Thanh sẽ mặc định là đồng ý.

 

Trong lúc đang nghĩ đến việc muốn chọc anh mấy câu, đôi môi lạnh băng của Giang Lê Thanh đột nhiên bị chặn lại bởi một thứ gì đó ấm áp.

 

Hoắc Nghiên nhanh chóng dùng tay che miệng cô, thấy cô lườm anh, anh bất lực nói: "Nhanh quá."

 

"Ưm." Giang Lê Thanh vẫn không từ bỏ, còn muốn tiến lại gần.

 

Anh siết chặt cổ tay cô: "Xem ra em thực sự say rồi."

 

Nói xong liền đứng dậy, thuận thế ôm người kia vào lòng, rồi cởi áo khoác ngoài quấn chặt người kia lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-thong-bat-toi-lam-ca-uop-muoi-trong-truyen-nguoc/ngoai-truyen-14-den-khi-em-tinh-day-anh-van-se-o-day.html.]

Áo anh khoác trên người cô rất rộng, trong đó còn mang theo hơi ấm cơ thể của Hoắc Nghiên và mùi cam thanh mát nhẹ nhàng.

 

Giang Lê Thanh ngẩng đầu, nhìn anh không chớp mắt.

 

Đèn chói mắt, tuyết chói mắt, anh cũng chói mắt.

 

Cả người Giang Lê Thanh đều vùi trong lòng anh, đầu dụi vào n.g.ự.c anh, cô chợt bật cười khúc khích.

 

Hoắc Nghiên không rõ cô đang cười gì, sợ cô ngã, chỉ có thể ôm chặt cô trong ánh mắt của những người đi đường.

 

"Em tưởng anh sẽ không đồng ý..."

 

"Em tưởng ít nhất cũng phải theo đuổi anh... ba năm?" Giang Lê Thanh do dự đưa ra một con số.

 

Hoắc Nghiên nghe mà bật cười: "Khó theo đuổi đến vậy sao?"

 

"Cũng hơi." Giang Lê Thanh bĩu môi, nhại giọng điệu của anh hôm đó: "Tôi~vẫn~gọi~cô~là~Tiểu~Giang~nhé."

 

Hoắc Nghiên nhịn cười: "Anh có nói thế à?"

 

Giang Lê Thanh nghiêm túc: "Anh có nói, còn hại cô gái mạnh mẽ như em rơi lệ đấy."

 

"Xin lỗi, là lỗi của anh." Hoắc Nghiên xoa đầu cô: "Nhưng bên ngoài rất lạnh, em có muốn lên xe tính sổ với anh không?"

 

Giang Lê Thanh thấy anh mặc áo len lông cừu đứng ngoài đường, trông thực sự đáng thương nên đã gật đầu như ban thưởng.

 

"Nắm tay."

 

Hoắc Nghiên ngoan ngoãn đưa tay ra.

 

Anh định chỉ nắm tay bình thường nhưng Giang Lê Thanh lại muốn đan mười ngón tay vào nhau, hai người quấn quýt nhau một lúc, cuối cùng Hoắc Nghiên vẫn chịu thua.

 

Nhiệt độ cơ thể anh cao hơn người thường, dù đã lạnh như vậy lâu rồi, lòng bàn tay vẫn ấm áp.

 

Giang Lê Thanh thì ngược lại, đầu ngón tay cô thon dài, sau nhiều năm chăm sóc, thô ráp ban đầu đã biến mất, chỉ còn lại những vết chai nông do cầm bút lâu năm, lòng bàn tay rất lạnh, so với năm ngón tay mạnh mẽ của Hoắc Nghiên, nó mang theo sự mềm mại bẩm sinh của con gái.

 

Hai người nắm tay nhau, chậm rãi tiến về phía chiếc xe thương vụ đối diện.

 

Tài xế đã đợi một lúc, thấy họ nắm tay nhau đi tới, lúc đầu là ngạc nhiên một lúc, sau đó lặng lẽ dựng tấm chắn ở ghế sau lên.

 

Giang Lê Thanh thấy khó hiểu: "Chú Lâm, chú không nhận ra tôi à?"

 

Chiếc xe này đã được cải tiến, cách âm rất tốt, lời cô nói có lẽ đối phương cũng không nghe thấy.

 

Hoắc Nghiên mím môi, cuối cùng không nói gì mà lên xe, lấy một chiếc chăn trong xe đưa cho cô: "Lau đi."

 

Giang Lê Thanh lau qua loa, nhiệt độ trong xe khiến cô buồn ngủ.

 

Tay vịn ở giữa hơi vướng víu, Giang Lê Thanh loay hoay mãi không hạ xuống được, bắt đầu hơi quạu, Hoắc Nghiên thấy cô sắp lên cơn, bấm nút hạ tay vịn xuống.

 

Lúc này cô mới hài lòng, dịch lại gần, kéo tay anh, sau đó thành thạo chui vào lòng, tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

 

Hoắc Nghiên nhất thời không nhịn được mà bật cười.

 

Kết quả là ngủ chưa đầy năm giây, Giang Lê Thanh đột nhiên tỉnh giấc, trừng mắt nhìn anh: "Không đúng."

 

Hoắc Nghiên: "?"

 

Giang Lê Thanh cảnh giác: "Anh sẽ không lừa em chứ?"

 

Hoắc Nghiên im lặng.

 

"Đợi em tỉnh rượu là anh sẽ từ chối cho xem." Giang Lê Thanh càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao.

 

… Dù sao thì người này còn không cho cô hôn.

 

"Không được, em không thể ngủ." Giang Lê Thanh lập tức ngồi dậy: "Tránh cho anh lừa em."

 

Hoắc Nghiên bất đắc dĩ, đưa tay ra với cô: "Lại đây." Giang Lê Thanh liếc mắt nhìn, do dự một lúc rồi vẫn dựa vào, giây tiếp theo, đôi môi hơi lành lạnh, nhẹ nhàng lại mang đầy trân trọng chạm nhẹ lên trán cô…

 

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

"Anh chưa từng lừa ai cả." Anh nói: "Đến khi em tỉnh dậy, anh vẫn sẽ ở đây."

 

Giang Lê Thanh mất lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

 

Cô như thể lập tức tỉnh táo lại; lại như thể đang bồng bềnh, rơi vào một giấc mơ lớn hơn, cảm giác không chân thực khiến cô mất một lúc lâu mới có phản ứng.

 

Hoắc Nghiên cứ ôm cô như vậy.

 

Cô không vùng vẫy, không phản kháng, cuối cùng thực sự yên tâm ngủ thiếp đi.

 

Một lúc sau, tài xế phía trước mới gọi điện hỏi: "Hoắc tiên sinh, chúng ta về trang viên Hoắc hay là..."

 

Hoắc Nghiên suy nghĩ một chút: "Về nhà họ Giang."

 

"Vâng, vậy..."

 

Ông ấy dường như có điều gì muốn nói, vẻ muốn nói lại thôi khiến Hoắc Nghiên thở dài một tiếng: "Chú Lâm, hạ tấm chắn xuống đi."

 

Hoắc Nghiên không biết chú Lâm có suy nghĩ lung tung hay không, dù thế nào thì có vẻ ông ấy cũng đang bối rối.

 

"Vâng."

 

Tấm chắn từ từ hạ xuống.

 

Nhìn thấy hai người ôm nhau ở phía sau, chú Lâm cười rõ đến mức mắt thường cũng có thể thấy: "Hoắc tiên sinh, Tiểu Giang là cô gái tốt, cậu theo cô ấy..." Không đúng lắm nhỉ: "Cô ấy theo cậu..."

 

Ừm, cũng không đúng...

 

Tóm lại là…

 

"Hoắc tiên sinh phải nắm chắc nhé." Nói rồi còn nhắc nhở một câu đầy thiện ý: "Tôi thấy chúng ta cứ nên về trang viên Hoắc trước đi, nếu không tôi sợ cậu nhóc nhà họ Giang nhìn thấy sẽ đánh cậu mất."

 

Hoắc Nghiên: "..."

 

Loading...