Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược - Ngoại truyện 5: Một cuộc họp kết thúc trong không vui

Cập nhật lúc: 2025-01-26 00:18:13
Lượt xem: 964

Trong số nhiều lần sống lại của cô, có vài lần cô đã bị thiêu chết, cùng c.h.ế.t với cô còn có những người lính cứu hỏa đến giải cứu.

 

Mặc dù thời gian đã được khởi động lại nhưng Giang Lê Thanh vẫn luôn day dứt khi nhớ lại chuyện này.

 

Lời này vừa nói ra, mọi người lại im lặng.

 

Cao Lục cau mày: "Cho dù có làm thì cũng không thể làm về cứu hỏa."

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

 

Giang Lê Thanh cười một tiếng, nhìn anh ta: "Trưởng nhóm Cao, tôi biết anh sợ gì. Anh sợ rằng một khi thất bại, anh sẽ phải chịu sự chỉ trích của dư luận. Nhưng so với việc sợ hãi, chẳng lẽ chúng ta không nên nghĩ đến cách để nó không thất bại sao? Chẳng phải đó chính là ý nghĩa của nghiên cứu khoa học sao?"

 

Cao Lục hơi run rẩy, dường như đã bị thuyết phục, cúi đầu không nói gì nữa.

 

Giang Lê Thanh thu lại thẻ của mình: "Công nghệ trực thăng không người lái phát triển đến ngày nay đã rất hoàn thiện, chúng ta chỉ cần cải tiến trên nền tảng công nghệ ban đầu, một tháng rưỡi chắc chắn không thành vấn đề. Còn về nguồn đầu tư..." Giang Lê Thanh ngẩng cằm lên: "Em sẽ đi kéo."

 

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

 

Giáo sư cho rằng cô chỉ nói suông, đau đầu xoa xoa trán: "Được rồi, tôi cho em hai ngày, nếu thực sự có thể kéo được nguồn đầu tư, chúng ta sẽ thử..." Ông nhìn một vòng những người ngồi dưới: "Ý kiến của các em thế nào?"

 

"Em không có ý kiến."

 

"Em cũng không."

 

"Những người khác thì sao?"

 

Những người khác chỉ còn lại một mình Cao Lục.

 

Anh ta đứng dậy với vẻ mặt vô cảm: "Tùy cô."

 

Một cuộc họp kết thúc trong không vui.

 

Giang Lê Thanh và Trần Bội Nhã cùng nhau bước ra khỏi phòng họp, cô ấy khoác tay Giang Lê Thanh, sắp không thở nổi: "Cao Lục kia thật đáng sợ, chị học chung lớp với cậu ta từ hồi cấp hai, căn bản là không nghe lọt tai lời người khác, lúc em đưa thẻ đen ra, chị thấy cậu ta ngây người luôn."

 

Giang Lê Thanh định nói gì đó nhưng ánh mắt thoáng thấy một bóng người đi tới.

 

Cô ra hiệu với Trần Bội Nhã, đối phương vẫn chưa nhận ra, mãi đến khi Cao Lục đến gần, cô ấy mới hoảng hốt che miệng, đôi mắt to đảo loạn.

 

Cao Lục không nhìn cô ấy, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Giang Lê Thanh.

 

Anh ta rất cao, thậm chí còn cao hơn Hoắc Nghiên một chút, ước chừng một mét chín, vì gầy nên trông càng khắc khổ hơn.

 

"Giang Lê Thanh, cô thật kiêu ngạo."

 

Anh ta để lại một câu nói khó hiểu rồi bỏ đi.

 

Giang Lê Thanh: "..."

 

Dở hơi à.

 

Giang Lê Thanh cảm thấy khó hiểu: "Em chọc gì anh ta à?"

 

Trần Bội Nhã đã quen, vỗ vai cô an ủi: "Chị đã nói rồi, người này dính đủ tất cả tật xấu của dân mọt sách, không thể hòa hợp được." Cô ấy lại quay sang hỏi: "Nhưng mà em định đi kéo nguồn đầu tư thật à? Em định tìm ai? Anh trai em hả?”

 

Giang Lê Thanh lắc đầu.

 

Hiện tại Nội thất Giang Thiện đã chuyển sang ngành ô tô, doanh nghiệp mới thành lập, anh ta chưa đến tìm cô xin tiền đã là tốt lắm rồi, nói gì đến việc đầu tư nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./he-thong-bat-toi-lam-ca-uop-muoi-trong-truyen-nguoc/ngoai-truyen-5-mot-cuoc-hop-ket-thuc-trong-khong-vui.html.]

Giang Lê Thanh cười khúc khích, véo má phúng phính của Trần Bội Nhã: "Tìm kim chủ baba của em."

 

Trần Bội Nhã đơ mặt ra, ngẩn người, còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy Giang Lê Thanh nhảy nhót chạy đi.

 

Một lúc sau lại nhảy nhót chạy về: "Đúng rồi, mấy hôm nay em không về ký túc xá, chị nha~" Nói xong hôn chụt một cái vào má cô ấy, tiện tay lại véo cô ấy một cái.

 

Lúc này Trần Bội Nhã mới hoàn hồn, tức giận dậm chân: "Không biết trên biết dưới với đàn chị gì hết, đã nói bao nhiêu lần rồi, không được véo mặt chị!"

 

Đáng ghét!

 

Cô ấy phải đấu tranh với những người cao trên một mét sáu này mới được!!

 

Giang Lê Thanh trở về căn hộ, thức trắng đêm để hoàn thành một bản kế hoạch.

 

Cô gần như không ngủ, sau khi trời sáng liền nghĩ đến cách mở lời với Hoắc Nghiên, nhưng khi mở khung chat của hai người ra, Giang Lê Thanh lập tức im bặt.

 

[Hoắc Nghiên: Nghỉ ngơi cho khỏe, không được thức khuya.]

 

[Hoắc Nghiên: Bác sĩ nói hôm nay cô không đi khám sức khỏe à?]

 

[Hoắc Nghiên: Không được thức khuya.]

 

[Hoắc Nghiên: Mới ăn trưa lúc hai giờ?]

 

Sau khi Giang Lê Thanh xuất viện, gần như là không gặp Hoắc Nghiên nữa.

 

Anh ghi nhớ lời dặn của bác sĩ lúc xuất viện, mỗi ngày đều đúng giờ đúng giấc quan tâm cô, hoặc trực tiếp bảo người nấu cơm mang đến ký túc xá, nếu không thì cách ba, bốn ngày lại gửi đồ đến căn hộ; lúc đầu Giang Lê Thanh còn trả lời, sau thấy phiền quá, liền không thèm để ý nữa, thậm chí còn chặn không cho anh xem vòng bạn bè.

 

Tin nhắn cuối cùng của anh là một tuần trước.

 

Nhìn vào khung chat không có bất kỳ tin nhắn hồi âm nào, Giang Lê Thanh không khỏi suy nghĩ, bản thân có hơi quá đáng với Lão Hoắc không nhỉ.

 

Suy nghĩ một lúc, Giang Lê Thanh thử gửi một biểu tượng cảm xúc để dò hỏi.

 

[Giang Trong Chữ Giang: Chú! Chào buổi sáng! Tôi không thức khuya đâu nè~]

 

Không trả lời.

 

Giang Lê Thanh hơi ngượng.

 

Cô nhìn đồng hồ.

 

Tám giờ.

 

Bình thường, Hoắc Nghiên sẽ ăn sáng vào giờ này, nếu không trả lời... thì khả năng cao là tức giận thật rồi.

 

Cô cũng không quan tâm đến những chuyện khác, sau khi sửa soạn đơn giản, liền vội vã đến siêu thị mua một ít nguyên liệu, tự tay nấu một bữa trưa thịnh soạn, lái xe đến trụ sở chính của Hoa Thịnh.

 

Tòa nhà trụ sở chính của Hoa Thịnh được đặt tại trung tâm xa hoa nhất của Bắc Kinh.

 

Tòa nhà này có tổng cộng chín mươi tám tầng, được xây dựng vô cùng xa hoa và đẹp đẽ, giống như một tòa núi thép sừng sững giữa trung tâm thành phố.

 

Đây là lần đầu tiên Giang Lê Thanh đến nơi làm việc của anh.

 

Những người mặc vest chỉnh tề ra vào, khắp nơi đều tràn ngập sự bận rộn.

 

Loading...