Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược - Ngoại truyện 6: Cô đột nhiên rung động, nhịp tim tăng nhanh.

Cập nhật lúc: 2025-01-26 00:18:24
Lượt xem: 913

Giang Lê Thanh đỗ xe ở phía đối diện, cô ấy nhìn chiếc hộp giữ nhiệt có hình Shin Bút chì trên tay, rồi nhìn sang tòa nhà lạnh lẽo đối diện, đột nhiên cảm thấy có chút bối rối.

 

Vấn đề xuất hiện rồi, cô không có thẻ nhân viên, thậm chí còn không vào được cửa công ty.

 

Tên hẹp hòi Hoắc Nghiên đó đến giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.

 

Đang loay hoay thì có người gọi cô từ đằng xa:

 

"Giang Lê Thanh?"

 

Giang Lê Thanh nhìn về phía đó.

 

Chàng trai mặc một bộ vest màu xanh chàm, đi cùng hai người nước ngoài, vẻ mặt không giấu được sự ngạc nhiên.

 

Giang Lê Thanh nhìn anh ta, ánh mắt có chút xa lạ.

 

Anh ta cười nói vài câu với người bên cạnh, sau đó bước nhanh tới: "Dư Thanh đây, không nhớ tôi sao? Tôi là trợ lý của chủ tịch Hoắc."

 

Giang Lê Thanh bừng tỉnh.

 

Dư Thanh chú ý đến đồ trên tay cô: "Cô đến tìm ai à?"

 

Thấy có cơ hội, Giang Lê Thanh không dám chậm trễ, lập tức nói: "Tôi đến tìm chú nhỏ nhưng tôi không có thẻ để vào."

 

Dư Thanh giơ cổ tay xem giờ: "Hôm qua Hoắc tiên sinh nghỉ lại ở công ty, bây giờ có lẽ đang họp xuyên quốc gia. Được rồi, tôi sẽ đưa cô vào nhưng có thể phải đợi một lát."

 

Giang Lê Thanh lập tức vui mừng: "Anh Dư, anh đúng là anh trai ruột của tôi!"

 

Dư Thanh bị chọc cười, vừa đi vừa nói: "Cô đặc biệt đến đây để đưa cơm cho chủ tịch Hoắc à?"

 

"Đúng vậy, đến để xin lỗi."

 

Dư Thanh hơi bất ngờ: "Cô còn có thể chọc Hoắc tiên sinh tức giận sao?"

 

Giang Lê Thanh nhướng mày: "Anh nói vậy là sao, chẳng lẽ anh ấy không tức giận với anh?"

 

Dư Thanh gãi đầu, cười khẽ: "Tôi thấy... ngoài chuyện công việc, chủ tịch Hoắc rất dễ nói chuyện, hầu như không thấy anh ấy giận dữ." Ít nhất là đối với cấp dưới, dù là mắc lỗi gì trong công việc, một khi ngoài giờ làm việc, anh ấy thậm chí còn khá hòa nhã, rất dễ nói chuyện.”

 

Theo nhận biết của Dư Thanh, Giang Lê Thanh không phải cấp dưới của anh, cộng thêm việc Hoắc Nghiên đã chăm sóc cô nhiều lần trước đó, cho nên không thể nào giận cô được.

 

Giang Lê Thanh không nói gì, ôm hộp giữ nhiệt, bước vào thang máy riêng.

 

Hoắc Nghiên không giống như những tổng giám đốc bá đạo được viết trong tiểu thuyết, tầng làm việc phải là tầng ở trên cùng, văn phòng của anh nằm ở tầng ba mươi ba, phía trên nữa là các phòng ban quốc tế.

 

Thang máy nhanh chóng đến nơi.

 

Dư Thanh nói với thư ký một tiếng, sau đó trực tiếp dẫn Giang Lê Thanh vào văn phòng.

 

Giang Lê Thanh tò mò nhìn xung quanh.

 

Văn phòng không lớn như cô tưởng tượng, ước chừng chỉ khoảng hai trăm mét vuông, phía trước là cửa sổ kính sát sàn, bàn làm việc ở chính giữa, bên trái và bên phải mỗi bên có hai phòng, trang trí đơn giản và lạnh lẽo.

 

Nhìn ra vẻ tò mò của cô ấy, Dư Thanh cười giải thích: "Đây là phòng nghỉ riêng của chủ tịch Hoắc, vì đôi khi anh ấy ở lại công ty nên anh ấy thường nghỉ ngơi ở đây. Cô ngồi trước đi, cuộc họp dự kiến sẽ kết thúc lúc mười một giờ ba mươi phút, nếu cần gì thì cứ nói với thư ký, họ sẽ cung cấp cho cô."

 

Giang Lê Thanh gật đầu, thành thật cảm ơn: "Cảm ơn anh Dư."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./he-thong-bat-toi-lam-ca-uop-muoi-trong-truyen-nguoc/ngoai-truyen-6-co-dot-nhien-rung-dong-nhip-tim-tang-nhanh.html.]

 

"Không sao." Dư Thanh đi đến trước cửa, bước chân lại dừng lại: "Đúng rồi, cô ăn cơm trước hay đợi chủ tịch Hoắc ăn cùng? Nếu đói muốn ăn trước, tôi sẽ bảo người mang lên một phần."

 

Giang Lê Thanh: "Tôi đợi Hoắc Nghiên."

 

"Ừm." Dư Thanh tiện tay đóng cửa lại: "Vậy cô nghỉ ngơi một lát."

 

Sau khi mọi người đi, Giang Lê Thanh cũng không nhìn lung tung, cô đặt hộp giữ nhiệt xuống, ngồi trên ghế sofa từ từ đợi.

 

Đợi mãi, đợi mãi, mí mắt bắt đầu díu lại, Giang Lê Thanh xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, cúi đầu nhìn đồng hồ, còn khoảng nửa tiếng nữa, đủ để cô chợp mắt một lát.

 

Mấy ngày nay cô mệt mỏi không ít, thực sự không chịu nổi, nằm xuống ghế sofa là ngay lập tức ngủ thiếp đi.

 

"Nếu anh ta không đồng ý thì để Smith đích thân đến tìm tôi nói chuyện."

 

"Tôi không chấp nhận nhượng bộ."

 

"Anh ta không làm, có người khác làm."

 

Những cuộc đối thoại đứt quãng truyền đến bên tai cô.

 

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Giang Lê Thanh thấy ồn, miệng lẩm bẩm một tiếng, với lấy chiếc gối bên dưới úp lên đầu.

 

Những hành động nhỏ này đều lọt vào mắt Hoắc Nghiên, anh khẽ hạ giọng: "Được rồi, nói sau đi."

 

Cúp điện thoại, Giang Lê Thanh cũng mở mắt ra.

 

Khuôn mặt cô chìm trong bóng tối, có những tia sáng yếu ớt xuyên qua, dần dần khiến ý thức của cô trở nên rõ ràng.

 

Giang Lê Thanh hất chiếc gối ra, khi cô đứng dậy, một tấm chăn mỏng cũng trượt ra.

 

Màu xám nâu.

 

Không phải đồ của cô.

 

Giang Lê Thanh ngẩng đầu, vì ngược sáng, cô thấy bóng một người đàn ông ngồi trước chiếc bàn dài màu đen.

 

Áo sơ mi trắng phẳng phiu vừa vặn, kết hợp với cà vạt màu tối, trên sống mũi là một cặp kính gọng mỏng, nhận ra có người nhìn, anh thản nhiên nhìn sang, ngay sau đó tiếp tục gõ bàn phím: "Đánh thức cô rồi."

 

Giang Lê Thanh vẫn hơi ngái ngủ, không nói gì, chỉ nhìn xung quanh.

 

Trên bàn trà, cô thấy hộp giữ nhiệt mình mang đến.

 

Nó vẫn nằm ở vị trí cũ, không hề nhúc nhích.

 

Giang Lê Thanh vội vàng cầm lên, rất nhẹ.

 

Trong lúc ngẩn người, phía bên kia truyền đến giọng nói: "Tôi ăn xong rồi." Hoắc Nghiên đánh giá: "Rất ngon, cảm ơn."

 

Ý thức dần trở lại, ánh mắt Giang Lê Thanh lại dịch chuyển.

 

Hoắc Nghiên đã đóng máy tính xách tay, đang cười nhìn cô, đôi mắt trong trẻo, ánh sáng chiếu lên mái tóc anh, tỏa ra vẻ dịu dàng chỉ cô mới thấy.

 

Cô đột nhiên rung động, nhịp tim tăng nhanh.

 

Loading...