Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hi Hà Truyện - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-09-19 14:32:54
Lượt xem: 776

Đến ngày thứ mười, quân Bắc Kiền cuối cùng cũng dừng cuộc thảm sát, bắt đầu vụng về xây dựng một quốc gia mới trên đống đổ nát. Ta dẫn Hạ Vãn chạy trốn về phía Lâm Nam, nơi tướng quân Hà Tố Long đang trấn thủ. Quân Hà dũng mãnh, đó là mảnh đất cuối cùng của Nam Tư.

Trên đường đi, chỉ toàn là xác c.h.ế.t do quân Bắc Kiền để lại. Có những người mẹ ôm chặt con mình, có những cụ già gầy gò, tay còn nắm chặt tiền bạc đã bị chặt đứt, mắt trợn trừng mà chết... Ta và Hạ Vãn vừa đi vừa thu gom những bộ xương bên vệ đường.

"Tại sao phải làm như vậy, cô cô?"

"Vì ta không biết chúng ta sẽ sống đến khi nào, làm được việc gì thì cứ làm thêm một việc."

Suốt quãng đường, ta liên tục sốt cao, mỗi bước đi đều cảm thấy ngay giây tiếp theo mình sẽ gục ngã. Nhưng bàn tay nhỏ bé của Hạ Vãn vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, dường như nơi trần gian lạnh lẽo này, ta là dây dưa cuối cùng.

"Hạ Vãn, nếu cô cô chết, con không nhất thiết phải tới Lâm Nam. Chỉ cần cố gắng sống tiếp, lấy vợ sinh con, kể cho con cái của con rằng từng có một nơi gọi là Nam Tư, đó là một nơi rất đẹp..."

Hạ Vãn lặng lẽ lắc đầu, nói: "Cô cô sống, con mới sống."

Ta không biết mình đã đi qua bao nhiêu ngày đêm. Hạ Vãn giơ tay chỉ về phía trước: "Cô cô, chúng ta sắp tới rồi phải không?"

Ta ngẩng đầu lên, dưới ánh chiều tà đẫm máu, những ngọn núi màu xám xanh phía xa xa như được viền một lớp ánh sáng vàng. Nước mắt ta chảy dài, Lâm Nam nhiều núi, chúng ta thực sự sắp tới nơi rồi.

Cả tháng trời mệt mỏi và đau đớn cuối cùng cũng đánh gục ta. Ta quỳ xuống đất, trước đây ta chưa từng đi bộ quá một dặm, nhưng giờ đây ta trèo đèo lội suối, đi rách vài đôi giày. Trước kia, ngay cả thịt nướng không vừa lửa ta cũng không chịu ăn, nhưng giờ đây việc lục lọi thức ăn trên xác c.h.ế.t đã trở thành chuyện thường ngày. Ngày xưa, một con sâu cũng đủ làm ta sợ khóc, nhưng giờ, trong đêm bị bầy sói đuổi theo, ta vẫn có thể bình thản ăn lương khô... Hóa ra khi không còn ai coi ta là công chúa, ta cũng chỉ là một mảnh bùn đất, dẫu có bị nhào nặn ra sao, ta vẫn phải cố mà sống.

Đêm đó, chúng ta nghỉ ngơi trong một hang động. Đã vào giữa đông, ta nhóm lửa để sưởi ấm, ôm Hạ Vãn vào lòng. Khi chúng ta bắt đầu lơ mơ ngủ, bỗng nghe thấy tiếng khóc đứt quãng. Ta đứng dậy đi xem thì thấy một người phụ nữ nửa người ngập trong đầm lầy, đang gào khóc điên cuồng.

"Đại ca, cứu ta với! Ngài là người tốt, xin hãy cứu ta với! Cầu xin ngài! Cứu ta với!" Bà ta run rẩy vươn tay về phía ta.

Ta lấy một cành cây đưa cho bà ta. Bà ta run rẩy bám lấy, leo lên khỏi đầm lầy, toàn thân bốc mùi hôi thối như một con quỷ vừa bò ra từ địa ngục.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

"Đại ca... đại ca... ngài có thể cho ta một miếng ăn không? Ba ngày rồi ta chưa được ăn gì."

Ta do dự một chút, Hạ Vãn ở bên nhẹ giọng nói: "Cô cô, đừng gây thêm rắc rối."

Trên đường đi, chúng ta cải trang thành những người ăn mày mắc bệnh hủi. Ta dán râu và đeo bụng giả, giả làm cha con với Hạ Vãn. Để tránh bị phát hiện, chúng ta cố gắng không giao thiệp với ai.

"Ta là người Nam Tư..." Người phụ nữ kia bi thương nói: "Nước chúng ta mất rồi... cả nhà ta đều bị giết, ta phải đi tìm con trai ở Lâm Nam, cầu xin ngài, ta không thể chết..."

Ta giật mình.

Người Nam Tư ư? Ở đâu còn người Nam Tư nữa.

Chỉ còn lại những người mất nhà cửa vì triều đình bất tài.

Chúng ta đưa bà ta về hang, chia một nửa miếng lương khô cuối cùng cho bà ta.

Bà ta khoảng năm mươi tuổi, khi ăn cứ trợn trắng mắt, vừa ăn vừa khóc: "Đại ca, ngài là ân nhân của ta, ngài tên là gì, đến Lâm Nam, ta nhất định sẽ báo đáp ngài thật tốt!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./hi-ha-truyen/chuong-8.html.]

Ta lắc đầu, sợ giọng nói của mình bị lộ, không nói gì. Hạ Vãn ở bên cạnh nói: "Không cần đâu, chúng ta sẽ không đi Lâm Nam, mai rồi ai đi đường nấy."

Người phụ nữ sau khi hết lòng cảm ơn xong liền co quắp ngủ, trong giấc mơ bà ta vẫn không ngừng nức nở, phát ra những tiếng rên rỉ như dã thú.

Những người trải qua cuộc thảm sát dường như đều có ác mộng. Nhiều năm ra, ta vẫn bật khóc bừng tỉnh từ cơn mơ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, người phụ nữ kia đã lên đường. Chỉ còn khoảng mười dặm nữa, ta sửa lại đôi giày nhỏ của Hạ Vãn, tinh thần phấn chấn lên đường.

........Sau đó, trên đường quan đạo, ta thấy một nhóm lính Bắc Kiền, và người phụ nữ đó.

"Quân gia! Đó là một cô gái trẻ!" Bà ta hí hửng nói: "Ta đã nhìn lúc nàng ta ngủ rồi! Nàng ta không có yết hầu, da trắng lắm! Còn thằng bé kia cũng không có bệnh, là một thằng nhãi con da non thịt mềm! Các ngài xem, có thể được bao nhiêu tiền?"

Ta bị mấy tên lính đè xuống đất, chúng thô lỗ dùng giẻ lau mặt ta, rồi lột quần ta xuống. Trong màn nước mắt nhòe nhoẹt, ta thấy người phụ nữ đó đang cười nịnh bợ, đếm tiền.

"Còn là một cô nương xinh đẹp..........." Một tên lính nói lớn: "Làm chuyện này ở đây thì phí quá, đem về thôi!" Chúng hò reo phấn khích.

"Thằng nhãi này trông giống người Bắc Kiền chúng ta?"

"Đem cả về!"

Ta bị đẩy vào trại quân của Bắc Kiền. Lần cuối ta và Hạ Vãn nhìn nhau, đó là lần đầu tiên ta thấy nó khóc. Thằng bé vốn luôn im lặng, nay lại gào khóc, giãy giụa lao về phía ta, nhưng bị một tên lính tát cho một cái trời giáng.

Ta không thể nói thành tiếng, chỉ mấp máy môi: "Xin lỗi... Hạ Vãn, hãy sống tiếp... bằng mọi giá, hãy sống tiếp..."

Trước mặt bao nhiêu người, ta bị mấy nữ nhân Bắc Kiền lột trần, rồi bị dội nước lạnh hết chậu này đến chậu khác. Ta giống như một con vật bị người ta đánh giá, bàn tán. Chúng đưa cho ta một chiếc áo mỏng để mặc, có lẽ vừa lột ra từ một cô gái vừa chết, còn nồng mùi máu.

Sau đó ta bị đưa vào trong trại, từ xa đã nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết của các cô gái trẻ. Người Bắc Kiền chẳng có khái niệm tránh né người khác, và ta đã thấy một kiểu địa ngục khác của trần gian.

"Lại một khuôn mặt xinh đẹp nữa!" Một gã đàn ông râu quai nón cười lớn, kéo ta vào lòng: "Lại đây nào, để gia hạ hỏa một cái! Đừng có giống con bé lần trước, chỉ chơi hai cái đã chết rồi."

Cả đám người phá lên cười điên cuồng.

Ta ngước mặt lên, mỉm cười: "Quân gia nhẹ tay thôi, ta vẫn chưa lấy chồng đâu!"

"Sao ngươi biết nói tiếng Bắc Kiền?" Hắn ngạc nhiên, véo mặt ta nhìn kỹ, rồi hỏi tiếp: "Ngươi không sợ ta sao?"

Hai năm qua, trong khi giúp ca ca xử lý triều chính, ta đã học được tiếng Bắc Kiền.

"Cha ta trước kia làm ăn buôn bán với Bắc Kiền, ta cũng theo học tiếng Bắc. Lần này tới Lâm Nam là để tìm cha, quân gia, ngài hạ hỏa xong, có thể tha cho ta được không?"

"Được chứ, để gia khoái hoạt xong sẽ dẫn ngươi đi tìm."

 

Loading...