Hoa Hoa Tương Ngọc - 40
Cập nhật lúc: 2024-09-29 08:41:07
Lượt xem: 681
Hắn cầm roi mây, đánh vào lòng bàn tay nàng ta hai mươi cái. Hai mươi cái này, suýt chút nữa đánh gãy bàn tay nàng ta, đau đến mức Khương Uyển kêu la như heo bị làm thịt. Bốn năm bà tử cũng không giữ nổi. Đích mẫu ở bên ngoài đau lòng đến mức một hơi chửi mắng không ngừng, không màng đến thể diện, dáng vẻ, như một kẻ điên mất trí.
Thì ra, đánh vào người con gái mình, bà ta cũng biết đau lòng, biết xót xa. Ta còn tưởng bà ta làm bằng sắt, chưa từng biết đau buồn là gì chứ! Trước kia hành hạ chúng ta những đứa con gái thứ, chẳng phải rất cứng rắn sao! Nhưng cũng chỉ là không đau trên người con gái mình thì không thấy đau thôi!
“Đa tạ nhạc phụ đại nhân. Có câu, con hư tại cha. Tứ cô nương ngang ngược như vậy, ta trước đây còn tưởng nhất định là nhạc phụ dạy dỗ không tốt. Bây giờ xem ra, nhạc phụ không phải người như vậy.”
Tề Ngọc một bộ dạng thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần, hướng cha ta hài lòng chắp tay.
“Thôi được, cơm cũng đã ăn, người cũng đã phạt, chuyện này coi như bỏ qua. Chỉ là ta còn phải nhắc nhở nhạc phụ đại nhân một câu. Tứ cô nương ở bên ngoài ăn nói không kiêng dè, ngông cuồng hống hách, rất dễ đắc tội người khác. Nghe nói mùa xuân năm sau sẽ xuất giá, nhạc phụ đại nhân vì chính mình, vì thông gia, cũng nên dạy dỗ cho tốt rồi. Nếu không, nhạc phụ đại nhân đắc tội người khác như thế nào, e rằng đều không rõ ràng.”
Nói xong, hắn vỗ vỗ tay ta, không để ý đến sắc mặt của cha ta, ôn nhu nói: “Phu nhân, về thôi.”
Ta nhìn thoáng qua Khương Uyển đã đau đến ngất xỉu bên cạnh, trong lòng không có một chút hả hê báo thù nào, ngược lại có một chút cảm giác hụt hẫng nhàn nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./hoa-hoa-tuong-ngoc/40.html.]
Chúng ta vốn là tỷ muội, sao lại đến nông nỗi này? Giá như nàng ta ngày thường nhường nhịn chúng ta một chút, chúng ta cũng sẽ không oán hận nàng ta đến vậy. Chỉ là, đích thứ tôn ti khác biệt, nàng ta có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không nhường nhịn chúng ta.
Trên đường về, tuyết lại rơi nhiều hơn một chút. Gió lạnh mang theo bông tuyết tạt vào mặt, có một cảm giác lạnh lẽo cô tịch. Tề Ngọc nhìn ra sự thất vọng của ta, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy? Ta phạt nàng ta, nàng không vui sao?”
Ta thở dài, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe. Vì tuyết rơi nên xe ngựa đi rất chậm. Trên đường không thấy người qua lại, khắp nơi đều là một màu trắng xóa.
“Nói lời này có thể chàng không tin, nàng ta bị đánh, ta chỉ có cảm giác thê lương như thỏ c.h.ế.t cáo buồn. Cùng là nữ nhi của cha, cho dù là đích nữ, chỉ cần ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông ấy, nữ nhi ngày xưa được yêu thương như tròng mắt, ông ấy cũng nói đánh là đánh. Cái sự tàn nhẫn đó, nhìn mà thấy kinh hãi.”
Tề Ngọc nghe ta nói xong, cười khẩy một tiếng. Ngón tay hắn khẽ gõ vào vách xe ngựa, phát ra âm thanh khe khẽ.
“Những kẻ có thể leo lên cao, không mấy ai là người mềm lòng. Đừng nói là nữ nhi, đến lúc quan trọng, nhi tử cũng có thể hy sinh!”
Bên trong xe ngựa lập tức trở nên yên tĩnh, hai chúng ta không ai nói thêm lời nào nữa, chỉ còn lại tiếng bánh xe nghiến trên tuyết.