Hoa Hoa Tương Ngọc - 53
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:45:07
Lượt xem: 434
Người bị thương thường nhạy cảm và đa nghi. Ta chỉ buột miệng nói một câu, vậy mà chàng lại nghĩ ta xem thường chàng. Thấy nói nhiều sai nhiều, ta đành ngậm miệng, ngoan ngoãn đi ngủ.
Giấc này ta ngủ say như chết, lúc tỉnh dậy thì bên giường đã trống không. Ta hỏi nha hoàn trực đêm, nàng ấy nói trời còn chưa sáng, Tề Ngọc đã kéo dây gọi người dìu ra ngoài.
“Thư Bình, tiểu tư bên cạnh Thế tử, lén nói với chúng con là Thế tử đã đến Thiên Hương lâu.”
Vừa nghe đến Thiên Hương lâu, đầu ta đã đau như búa bổ. Vị đại gia này, chân còn chưa lành mà đã tơ tưởng đến cô nương rồi.
Ta định bụng đợi chàng về sẽ khuyên nhủ, ai ngờ vị đại gia này đi những bốn ngày không về.
Bà bà lo lắng đến phát sốt.
“Ngọc Nhi nó làm sao vậy?”
Ta biết, chàng sợ rồi. E sợ hi vọng rồi, cuối cùng lại thành hư không. Thôi thì, cứ coi như chưa từng hay biết sự tình này.
Không còn hi vọng, lòng ta cũng chẳng còn vương vấn.
Tin tức Mạnh Quyết mang về, ta đã thưa với bà bà.
Bà bà lệ tràn mi khoé mi, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta mà rằng: “Nhi tức, Ngọc Nhi tính tình ương ngạnh, ta nào chẳng rõ. Nhưng chỉ cần còn một tia hi vọng mong manh, ta cũng phải gắng thử! Để ta bẩm lại với Hầu gia, con mau đến Thiên Hương Lâu đem Ngọc Nhi về. Bằng không, gọi thêm vài người, có khiêng cũng phải khiêng nó về!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-hoa-tuong-ngoc/53.html.]
Bà bà đã quyết chí, ta đành phải đến Thiên Hương Lâu mang hắn trở về. Song, trước hết ta phải thay bộ y phục khác đã.
Ở Thiên Hương Lâu, Tề Ngọc bao trọn đầu bài hoa khôi, hai người quấn quýt bên nhau, ăn chơi hưởng lạc, đã bốn ngày chẳng bước chân ra khỏi cửa.
Trong kinh thành, lời đồn Tề Ngọc đã thành kẻ phế nhân lan ra khắp nơi. Thế nhưng, mỗi đêm trong phòng hoa khôi, tiếng ca réo rắt như tiếng chim oanh, khiến lòng người xao động. Lời đồn đại kia, chẳng cần ai đả động cũng tự khắc tiêu tan.
Kẻ sau lưng xì xào, bảo Tề Ngọc ham mê sắc dục quá độ.
“Xem ra phu nhân hắn không đủ để thỏa mãn hắn!”
Nghe đến đây, mặt ta biến sắc. Tề Ngọc, ngươi giỏi lắm!
Ta vốn còn định nhẹ nhàng khuyên giải, giờ đây lại thấy lạnh buốt như rơi vào hầm băng. Trái tim ta đau đớn, chua xót như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt rồi lại buông lơi, tưởng chừng như bị vò nát. Bốn ngày đêm qua, ta ăn không ngon, ngủ không yên, lòng muốn đi tìm chàng, lại sợ chàng không chịu về.
Nào ngờ đâu, chàng lại ăn ở với người đàn bà khác, đêm đêm ca hát hoan lạc. Những lời ô uế kia như ngàn mũi d.a.o đ.â.m vào tim ta.
Ta vốn đã cam phận, dù chàng có không còn là nam nhi, ta cũng bằng lòng. Nhưng chàng không thể chà đạp lên tôn nghiêm của ta như vậy.
Ta là gì chứ? Chẳng lẽ chỉ là một món đồ trang trí hay sao?
Ta đau đớn bước lên lầu, đôi chân nặng trĩu như đeo chì.