Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẮC TIỂU TIỂU XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ PHẢN DIỆN DẠY BA LÀM NGƯỜI - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2024-10-02 18:20:10
Lượt xem: 497

Lúc Hoắc Tiểu Tiểu tỉnh dậy, giống như đưa thân vào trong một mảnh đại dương ấm áp mênh mông, chưa hề trải nghiệm qua cảm giác an toàn làm cô mười phần an tâm, cô thoải mái mà co ro thân thể, không muốn suy nghĩ, không muốn mở to mắt.

Nhưng dần dần, "nước biển" rút đi, theo một cỗ lực đẩy to lớn thúc đẩy làm cô không ngừng hạ xuống, bị lôi kéo, bị đè ép.

Thẳng đến một tiếng kinh hô: "Ra ngoài rồi! Đứa bé ra ngoài rồi!"

Trên đỉnh đầu, ánh đèn sáng lắc lắc, toàn thân Hoắc Tiểu Tiểu sền sệt, giống như tiến vào trong nước cơm đặc dính, một thân toàn là dịch nhờn, cực kì không thoải mái, há mồm muốn nói chuyện, thế nhưng thốt ra lại là từng tiếng âm thanh trẻ con to rõ khóc nỉ non.

Tiếng khóc của trẻ con?

Lấy ở đâu ra trẻ con?

Cô vô ý thức mở to mắt, muốn nhìn rõ ràng bốn phía là chuyện gì xảy ra, lại chỉ có thể nhìn thấy từng cái bóng mơ hồ bận rộn.

Mùi m.á.u dày đặc cùng mùi thuốc sát trùng tràn ngập xoang mũi, ý thức Hoắc Tiểu Tiểu dần dần được lấy lại.

Nơi này là... Phòng sinh?

Y tá áo trắng ôm cô tẩy rửa đơn giản, sau đó bao lại trong tã lót, ôm đến trước giường bệnh.

Hoắc Tiểu Tiểu cảm giác được có một đạo ánh mắt ôn nhu rơi ở trên người cô,nắm đ.ấ.m nắm chặt trên mu bàn tay có người nhẹ nhàng sờ lên, xúc cảm mềm mại giống như lông vũ nhẹ nhàng chậm chạp, không dám dùng sức, giống như sợ chính mình bị thương.

Cô mặc dù thấy không rõ, nhưng vào lúc đầu ngón tay đụng vào cỗ huyết mạch, xen lẫn giữa ấm áp cùng an tâm không nói rõ được cũng không tả rõ được kia, cùng với lúc cô ở trong ""đại dương mênh mông"" kia không khác nhau là mấy.

Cô mở ra năm ngón tay ra, thân tay nắm thật chặt ngón tay kia, cố gắng muốn nhìn rõ ràng chủ nhân của nó, nhưng sự rã rời nồng đậm như thủy triều đánh tới, mí mắt nặng nề chống đỡ không nổi, ở trong tiếng ồn ào của một trận binh hoang mã loạn lạc dần dần mất đi tri giác.

- - --

Ban đêm khuya bệnh viện thanh vắng, vài chiếc đèn không chân lặng lẽ vẩy ở hành lang trống vắng không người, ngẫu nhiên có nói tiếng nhỏ cùng tiếng bước chân, nhưng rất nhanh liền yên lặng.

Ổ sinh sản mở có hơi ấm, bảo đảm nhiệt độ không khí ở bên trong phạm vi thích hợp.

Hoắc Tiểu Tiểu dằng dặc từ trong mộng tỉnh lại, mở mắt ra, trước mắt y nguyên mơ hồ không rõ, chỉ thấy đỉnh đầu có một mảnh trắng, cũng không biết mình ở trong ổ sinh sản chờ đợi mấy ngày, mỗi lần khi thức tỉnh ngắn ngủi đều có chị y tá ôn nhu ở cùng, ký ức sau cùng trong đầu chỉ dừng lại ở ngón tay cô nắm chặt kia.

Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi muốn làm gì?

Đứa bé? Bệnh viện?

Cô phí sức giơ cánh tay lên, muốn đứng lên nhìn xem hiện trạng trước mắt của mình, dù là ngồi xuống cũng tốt, nhưng hiển nhiên tấm thân nhỏ vừa ra đời không lâu này của cô không hỗ trợ động tác có độ khó cao như thế.

Cho nên, cô hiện tại chỉ là một đứa bé mới sinh ra không lâu, không biết nói chuyện, không biết đi đường, ngay cả bò cũng sẽ không?

Tâm tình Hoắc Tiểu Tiểu rất phức tạp.

Thật đủ ly kỳ.

Nhưng cái này còn không phải ly kỳ nhất.

"Chào cô, tôi là Tiểu A, từ hôm nay trở đi chính là hệ thống của cô, thân phận của cô hiện tại là con gái của trùm phản diện Hoắc Tùy Thành mà khi nãy cô vừa gặp qua trong mộng, nhiệm vụ của cô là cảm hóa hắn."

"?"

"Bằng không mà nói, ba năm sau Hoắc Tùy Thành sẽ c.h.ế.t ở một trận bùng nổ..."

Trong đầu Hoắc Tiểu Tiểu vang lên ong ong, bị cường rắn nhét vào một đoạn ký ức hoàn mỹ đi vào suy nghĩ của cô, chỉ từ trong đôi câu vài lời của Tiểu A sắp xếp, thu gọn lại chút tin tức khóa xuất quan.

Cứu vớt nhân vật phản diện.

Nhân vật phản diện là ba cô.

Baba ba năm sau sẽ chết.

"Ba năm sau?" Hoắc Tiểu Tiểu quơ tay nhỏ mập mạp trắng như ngó sen của cô, "Mi để cho tao đi cảm hóa trùm phản diện bằng cái hình dạng này ư?"

Năng lực tự gánh vác cũng đều không có, ai cứu vớt ai?

"Khục... Không phải ý đó, sai rồi, đem cô xuyên thành một cái phôi thai, may mắn không có bị đánh rụng."

"..."

"..."

Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi.

"Chấp nhận một chút?"

"..."

"Nhiệm vụ này đơn giản, đối với cô mà nói dễ như trở bàn tay!"

"..." Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi.

Cô rất không muốn thừa nhận đây là sự thật, nhưng lại không thể không thừa nhận cô xác thực không có đang nằm mơ.

Những lời này mặc dù nghe nói chuyện không đâu, nhưng lấy tình hình trước mắt này của cô mà xem, cũng không có gì là không có khả năng.

Chỉ là --

-

Vừa ra đời không lâu liền phải cứu vớt nhân vật phản diện trong ba năm?

Chúa cứu thế ba tuổi?

Ha, thông suốt.

Thói xấu.

Cô rất muốn xem.

Đứa bé ba tuổi có thể độc lập hoàn thành, cô liền cám ơn trời đất.

Còn cứu vớt trùm phản diện? Mặc tã cầm bình sữa cứu vớt?

Hoắc Tiểu Tiểu thật sự không nghĩ tiếp cái nhiệm vụ này dễ như trở bàn tay.

Hôm qua cô rõ ràng nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học, khoảng cách lý tưởng lên cao đẳng chỉ còn có một bước, đảo mắt liền thành lão đại max cấp trùng sinh tại Tân Thủ thôn*?

*Dành cho những người gia nhập vào nhiệm vụ của hệ thống trong game. Người ta hay gọi là nhiệm vụ tân thủ thôn.

Sau khi suy nghĩ một chút, học theo hình tượng mặc tã cầm bình sữa tập tễnh, hai mắt Hoắc Tiểu Tiểu nhắm nghiền tràn đầy tuyệt vọng.

Đây tuyệt đối là một cái nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Huống chi cô chỉ là sản phẩm một đêm do Hoắc Tùy Thành say rượu phong lưu.

Nói là hổ dữ không ăn thịt con, nhưng thật sự không có nhiều tình cảm.

Nếu như Hoắc Tùy Thành biết được cái người say rượu cùng hắn tình một đêm kia, người đàn bà tốt đó mang thai con của hắn, chắc hẳn tuyệt đối sẽ không cho phép đứa bé sinh ra.

Hoắc Tiểu Tiểu thậm chí hoài nghi, trước ba tuổi cô còn có khả năng cùng Hoắc Tùy Thành gặp mặt tiếp xúc hay không.

"Ba năm sau nhân vật phản diện c.h.ế.t bởi vì bên trong bùng nổ, mà cô cũng lại bởi vì không có năng lực tự gánh vác lại không ai chiếu cố nên c.h.ế.t đói."

"..." Cái này thật sự rất quá đáng.

"Suy nghĩ một chút nhé?"

Hoắc Tiểu Tiểu cẩn thận cắt tỉa một đống ký ức rối trong đầu.

Cơ hồ tất cả nhân vật phản diện có tính cách vặn vẹo tạo thành ác quả đều có thể ngược dòng tìm hiểu quá khứ, ở lúc sau khi chết, dùng tuổi thơ bi thảm cùng cố chấp kiếm được lấy nước mắt từ độc giả.

Nhưng Hoắc Tùy Thành thì không.

Hắn đã không có tuổi thơ thê thảm, cũng không có quá khứ bi thương.

Hắn chính là hung ác, chính là dã tâm bành trướng, chính là dục vọng phách lối.

Thích đồ vật nào, chỉ cần để mắt tới liền muốn lấy được, không từ thủ đoạn cũng muốn lấy được.

Mặc kệ là tiền, là quyền, hay là nữ nhân.

Vì thế đắc tội với nam nữ chủ có hào quang sáng.

Nhân vật chính trẻ tuổi, xử lý trùm phản diện cáo già.

... Có thể, cái này rất có giá trị hạt nhân chủ nghĩa xã hội.

Cái gì mà nhiệm vụ dễ như trở bàn tay, đây rõ ràng chính là đá phải một khối tấm sắt, mà cô còn phải dựa vào sức một mình đem khối sắt này bách luyện cường hóa vì ngón tay mềm.

Trình độ gian khổ không thua gì cứu vớt đất nước.

Có bóng ma tuổi thơ có lẽ còn có thể nghĩ một chút biện pháp giải được nỗi niềm trong lòng, nhưng Hoắc Tùy Thành là loại tính cách vẻn vẹn do trời sinh cho phép này, dựa vào cái gì mà cứu vớt?

Dựa vào gương mặt này của cô sao?

Cái này cũng quá dễ như trở bàn tay đi.

Hoắc Tiểu Tiểu đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt béo ị của mình.

Cũng không biết dáng dấp mình ra sao.

Mẹ ngàn dặm chọn một, cha ngàn dặm mới tìm được một, cô đoán chừng cũng không quá khó nhìn đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./hoac-tieu-tieu-xuyen-thanh-nu-phu-phan-dien-day-ba-lam-nguoi/chuong-1.html.]

Nghỉ ngơi một hồi sau, cô quay đầu mắt nhìn bốn phía, không gặp một người lớn, mấy đứa trẻ con nằm trên giường em bé, không ồn ào cũng không nháo, đều đang ngủ.

Nhưng bị tã lót che phủ nghiêm nghiêm thật thật làm Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy buồn bực, cảm thấy nóng, cô uỵch lấy bắp chân dùng sức đạp chăn mền.

Tấm thân thể nhỏ này thực sự quá yếu, đạp hai lần liền không còn khí lực, thở nghỉ ngơi một hồi, vượt phát giác oi bức, cắn răng dùng cả tay chân, một cước đạp một tay lay, cuối cùng đem chăn mền từ trên thân vén xuống dưới.

Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ, trước khi cứu vớt nhân vật baba phản diện, cô trước tiên cần phải học được cách xoay người.

Đứa bé vừa ra đời không lâu như búp bê dễ nát, đừng nói xoay người, liền ngay cả mở mắt đều không có mấy cái.

Thế nhưng cô là ai? Thì cô chính là Hoắc Tiểu Tiểu - bắt đầu dẫn trước mười tám năm so người đồng lứa đó!

Cô đến học bò xong, một tháng mở miệng nói chuyện, trăm ngày bắt đầu đi đường, một tuổi nhận thức sơ bộ hoa trên dưới năm ngàn năm văn tự, hai tuổi thuần thục nắm giữ trăm trong vòng nhân chia cộng trừ, ba tuổi treo một đám bạn bè nhỏ ở nhà trẻ lên mà đánh, bốn tuổi lên tiểu học, tám tuổi bên trên cấp hai, mười tuổi lên cấp ba, mười ba tuổi thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại đi đến đỉnh cao của đời người!

Hoắc Tiểu Tiểu đem bản thân an bài đến rõ ràng.

Càng nghĩ càng thấy đến nhiệt tình mười phần.

Tay phải chân phải giãy dụa lấy đi phía trái bên cạnh dùng sức, tay phải đưa tay đi đủn cái nôi mép giường, ý đồ đem bản thân nạy ra lật, tay phải trong không khí vừa cào vừa cấu, bắp chân đủ đến run rẩy, nhưng cô tu ngắn chân ngắn, khí lực còn chưa đủ, một cái lật nghiêng không lật qua được, Hàm Ngư nằm trở về.

"..."

Vạn sự khởi đầu nan, thật sự thật là khó!

Cho dù linh hồn mười tám tuổi, vẫn như cũ không di chuyển được tấm thân thể vừa ra đời này.

Được rồi, mới ngày đầu tiên, trước thích ứng một chút, theo sát bộ pháp của người bạn nhỏ cùng tuổi, yên tĩnh làm bảo bối tốt cái gì cần làm sẽ làm cái gì không cần sẽ không làm.

Hoắc Tiểu Tiểu cam chịu nghĩ.

Kẽo kẹt --

Cửa mở.

Một tiếng bước chân tận lực thả nhẹ gấp rút mà đến, đoán chừng là y tá đến kiểm tra phòng.

Hoắc Tiểu Tiểu nhắm mắt lại giả bộ đi ngủ, một giây sau người lại bay lên không bị ôm lấy, người ôm cô ngay cả mặt đều không thể thấy rõ, liền bị bao bọc đến nghiêm nghiêm thật thật ôm vào trong ngực.

Cô nghe thấy lồng n.g.ự.c của người đó có tiếng tim đập mạnh mẽ dữ dội, gấp rút lại bối rối, hiển nhiên không phải đứng đắn nhìn đứa bé.

Trộm đứa bé?

Bọn buôn người?

Ngay vừa lúc Hoắc Tiểu Tiểu cân nhắc muốn khóc lên hay không, một cái giọng nữ tận lực kiềm chế gấp gáp hỏi: "Quý Thư Dương, anh làm gì?"

Một cái âm thanh thanh liệt vang lên: "Phương Tĩnh, cô giúp tôi lần này, coi như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, đứa bé tôi nhất định phải mang đi."

"Cậu muốn đem con ôm đi? Cậu điên rồi sao?"

Ổ sinh sản yên tĩnh yên tĩnh, Hoắc Tiểu Tiểu dựng thẳng lỗ tai, nghe được tiếng hít thở phẫn nộ thô bạo trên đỉnh đầu.

"Tôi không điên! Đứa bé của chị gái tôi, tuyệt đối không thể lớn lên ở bên người của Hoắc Tùy Thành!"

"Thế nhưng mà..."

"Cô cũng biết tên Hoắc Tùy Thành kia, đứa bé ở bên cạnh hắn sẽ không có kết cục tốt!"

Thì ra là cậu ruột.

Thế nhưng mà cô nhớ kỹ một chút, cậu ruột này chính là pháo hôi sống không quá một tập?

Đáng tin cậy sao?

Ngoài cửa cuối hành lang chỗ ngoặt truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề, giày da đạp trên sàn nhà thanh thúy vang dội, nghe thanh âm, không chỉ có một người.

"Hoắc tiên sinh, đứa bé đang ở ổ sinh sản, ngài yên tâm, đứa bé rất khỏe mạnh, bất kì lúc nào cũng có thể xuất viện."

Quý Thư Dương cùng Phương Tĩnh liếc nhau, đến cùng vẫn là Phương Tĩnh thua trận trước, nắm tay kéo Quý Thư Dương đi xuống từ một bên đầu bậc thang khác.

Thân ảnh hai người vừa biến mất ở hành lang ổ sinh sản, bốn năm người mặc Âu phục giày da xuất hiện tại trước cửa ổ sinh sản.

Cách cửa sổ thủy tinh, Hoắc Tùy Thành nhàn nhàn xử tại kia, mặt mày hắn thâm thúy, trầm ổn nội liễm, tâm sự chưa từng viết lên mặt, là người lạnh lùng, không có gì có thể ảnh hưởng tâm tình của hắn, cho dù là tới đón con gái, cũng nhìn không ra có bao nhiêu vui vẻ.

Y tá tiến vào ổ sinh sản, lại phát hiện bên trên cái nôi của Hoắc Tiểu Tiểu trống rỗng.

Ánh mắt thanh tẩy hai mắt nhắm lại, Hoắc Tùy Thành lạnh lùng quét tới.

"Đứa bé đâu?"

Ba chữ này xuyên qua bốn phía không khí mỏng manh gấp trệ truyền đến bên tai y tá, lúc này bốc lên một thân mồ hôi lạnh.

Không thấy đứa bé, vốn là bệnh viện thất trách, đây không phải một mình cô y tá này gánh chịu được.

Mà giờ khắc này Quý Thư Dương đã tới bãi đỗ xe bệnh viện, đem Hoắc Tiểu Tiểu đặt ở bên trên tay lái phụ, mắt nhìn kính chiếu hậu bên trong tình huống chung quanh, dỗ dành Hoắc Tiểu Tiểu bên trong, "Ngoan, cậu mang con đi."

... Đem một đứa bé vừa ra đời chưa được mấy ngày thả ở tay lái phụ?

Còn không nịt giây an toàn?

Anh không có việc gì chứ?

Hoắc Tiểu Tiểu trong lòng lo sợ bất an.

Đi đến trước một cái đèn đỏ, Quý Thư Dương tiếp điện thoại, sau đó ánh mắt khẩn trương nhìn kính chiếu hậu, thấp giọng mắng một câu, đạp cần ga tận cùng, cùng sau lưng đuổi theo xe diễn ra một trận tốc độ cùng kích tình.

May mắn là rạng sáng, trên đường cái bỏ rộng không có nhiều xe, thông suốt, chỉ là lúc mở quá nhanh rẽ phải không kịp giảm tốc, xinh đẹp mà trôi đi, lốp xe ở dầu bách trên đường vạch ra mấy đường vết cắt dễ thấy, mang theo lấy một trận ma sát lúc phát ra thanh âm chói tai, bên trên lốp xe toát ra khói xanh.

Hoắc Tiểu Tiểu ước chừng bàn tay suýt chút bị quăng ra khỏi chỗ ngồi, trong tã lót run rẩy, cái tay nhỏ mập mạp vội duỗi ra, chăm chú níu lại dây an toàn vật liệu da kia không thả một chút xíu nào, xe cáp treo giống như bị kinh hãi không nhỏ.

Dưới tình huống này, nịt giây nịt an toàn đoán chừng cũng không phải việc vô bổ.

Hoắc Tiểu Tiểu kinh hồn táng đảm quyết định sau khi lớn lên trong tháng hai cắt cái đầu.

Quý Thư Dương vừa lái xe vừa quan sát tình huống sau xe, mấy chiếc xe theo đuổi không bỏ, hắn tức giận đạp tới bàn đạp.

Đi đường đến một cái chỗ ngã ba, lại hướng về phía trước đường mở ra khỏi thành khu, nhưng phía trước nói đường đang thi công, bị chướng ngại vật ngăn lại.

Quý Thư Dương muốn đổi đường lui, nhưng chiếc xe theo sát phía sau đem hắn phá hỏng trên đường.

Trước là đường dẫn tới lối chết, phía sau có người đuổi, Quý Thư Dương quyết định thật nhanh, ôm Hoắc Tiểu Tiểu xuống xe ở trong màn đêm phi nước đại, nhưng rất nhanh liền bị trước sau vây quanh không có đường lui.

Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy tâm can tỳ phổi thận non nớt của mình đều sắp bị điên rồi, một cỗ cảm giác kỳ quái từ xương cột sống giống như bị chạm điện lan tràn xuống dưới.

Má... Không được!

Ba chiếc xe kia trước sau vây kín đem Quý Thư Dương quây ở giữa, đèn xe mở rộng, sáng rõ người một chút mở mắt cũng không ra.

Cố Diệp Phi

Quý Thư Dương đưa tay cản mắt, ngay trong nháy mắt anh ta đưa tay lên, trên tay ôm đứa bé bị người đoạt quá khứ, trên tay chỉ còn cầm lấy tã lót của Hoắc Tiểu Tiểu, mà hắn cũng bị người đạp ngã xuống đất.

Xoay đánh nhau, Quý Thư Dương thế đơn lực bạc, rất nhanh liền bị đơn phương ẩu đả, không có chỗ trống trả.

Maybach khoan thai tới chậm, phách lối đ.â.m rách bóng đêm nồng đậm đen kịt.

Hoắc Tùy Thành từ trên xe bước xuống, đèn xe đứng ở đối diện trước mặt Quý Thư Dương, thân ảnh cao lớn đem người bao phủ tại hắc ám trong bóng tối, thấy không rõ biểu cảm trên mặt.

Có người đem Hoắc Tiểu Tiểu ôm đến trước mặt Hoắc Tùy Thành.

Bị bóc đi tã lót, Hoắc Tiểu Tiểu chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng của bệnh viện.

Mặt Tiểu Tiểu ửng hồng, bắp chân thẳng băng, ngón chân chạm đất, tay nhỏ nắm chặt thành đoàn, bắp thịt cả người căng cứng, thoạt nhìn như là lạnh, nhưng trên thực tế cô đang dốc toàn bộ khí lực để chống cự hệ thống thần kinh tạm chưa hoàn thiện, trong lòng không được vì chính mình mà động viên.

Mười tám tuổi, trước mặt mọi người, nhiều người nhìn như vậy, tuyệt đối không thể làm ra việc nào xấu hổ như thế nữa!

Nhịn xuống! Nhất định phải nhịn xuống!

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ vo thành một nắm của Hoắc Tiểu Tiểu, Hoắc Tùy Thành cảm thấy có chút mới lạ, một tay nhận lấy.

Lá gan vẫn còn lớn, loại mặt mũi này, thậm chí ngay cả khóc đều không khóc một tiếng.

Trong nháy mắt bị đón đi, thân thể vừa ra đời của Hoắc Tiểu Tiểu toàn thắng linh hồn mười tám tuổi, hệ thần kinh phòng thủ nghiêm ngặt khống chế không nổi, rốt cục cho qua.

Không thể đi tiểu! Nghìn vạn lần không thể đi tiểu!

Trước mặt nhiều người như vậy, quá mất mặt!

Nhất định phải khống chế! Khống chế!!!

Một trận gió mát bốn phương tám hướng mà đến, thu hoạch được vô số da gà nổi lên, cảm giác giống như điện giật từ đuôi xương sống cấp tốc lan tràn, Hoắc Tiểu Tiểu trong lòng lộp bộp một tiếng.

... Xong... A a a a a muốn cũng không khống chế nổi!!!

Lạch cạch --

Lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch --

"Hoắc tiên sinh..."

Hoắc Tiểu Tiểu trong não trống rỗng, hai mắt thất thần nhìn lên sắc mặt tái xanh của nam nhân trước mặt, thân thể không tự chủ được giật mình.

Mặc dù cô còn sống, nhưng ánh mắt của cô đã chết.

Ba ba ơi thật xin lỗi QAQ!

 

Loading...