HOẮC TIỂU TIỂU XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ PHẢN DIỆN DẠY BA LÀM NGƯỜI - CHƯƠNG 101: NGOẠI TRUYỆN 23- CUỘC SỐNG THỰC TẬP SINH
Cập nhật lúc: 2024-10-03 00:20:26
Lượt xem: 95
Mấy bộ lễ phục mà Hoắc Tùy Thành đặt cho Hoắc Tiểu Tiểu đều là kiểu mới của quý này, giày cao gót lớn hơn một số cô mang vào lại vừa vặn, Hoắc Tiểu Tiểu lựa chọn một hồi thì chọn một chiếc váy lấp lánh gợi cảm, không mặc đồ Hoắc Tùy Thành chuẩn bị cho cô.
Theo lời dì Triệu nói thì chưa từng nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp hơn Hoắc Tiểu Tiểu.
Lời này có ai mà không thích nghe?
Hoắc Tiểu Tiểu xách váy, cầm dây chuyền, vẻ mặt tươi cười xuống lầu tìm Hoắc Tùy Thành.
Hoắc Tùy Thành đã sớm ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách, nhàn nhã xem máy tính bảng. Hoắc Tiểu Tiểu hùng hổ chạy đến trước mặt anh, đưa sợi dây chuyền trong tay tới trước mặt Hoắc Tùy Thành: “Bố, giúp con đeo dây chuyền.”
“Mang giày cao gót còn chạy lung tung, lại muốn trẹo chân nữa?”
Hoắc Tùy Thành ngẩng đầu, đánh giá Hoắc Tiểu Tiểu từ trên xuống dưới, mi tâm bằng phẳng dần dần nhăn lại, cuối cùng ánh mắt đặt lên lễ phục cúp n.g.ự.c gợi cảm của Hoắc Tiểu Tiểu.
Xinh đẹp thì xinh đẹp, gợi cảm quả thực là gợi cảm, nhưng mặc trên người Hoắc Tiểu Tiểu, anh cứ cảm thấy chỗ nào cũng không tốt.
Anh gác lại máy tính bảng trong tay, đầu lông mày nhăn chặt: “Không phải bố đã chuẩn bị mấy bộ lễ phục cho con sao?”
“Bố, bố phải tin tưởng ánh mắt của con, con cảm thấy bộ lễ phục này của con đẹp hơn mấy bộ bố chọn nhiều, tuyệt đối sẽ không làm bố mất mặt.”
Đáy mắt Hoắc Tùy Thành lộ ra sự không đồng tình: “Đi thay đi.”
Hoắc Tiểu Tiểu xụ mặt: “Bố, không phải hai ngày trước ông nội đã nói chuyện với bố sao? Bảo bố bớt can thiệp vào chuyện của con một chút, con cũng hơn hai mươi tuổi rồi, bố không thể ngay cả việc con mặc quần áo gì cũng quản, đây là tự do của con.”
“Sao con biết?”
“Con nghe lén được.”
Hoắc Tùy Thành bị lời nói hùng hồn đầy lý lẽ này của cô làm cho tức cười, anh đứng dậy đeo dây chuyền lên cho cô.
Hoắc Tiểu Tiểu đỏm dáng xoay một vòng trước mặt bố: “Bố, bố yên tâm, ở bên ngoài con tuyệt đối sẽ không làm bố mất mặt. Đúng rồi, hôm nay là tiệc rượu gì vậy?”
“Tiệc tối do tập đoàn Minh Huy tổ chức để chào mừng trung tâm thương mại sắp khai trương, truyền thông Quang Húc và các công ty thương mại bất động sản các ngành đều sẽ có mặt.”
“...” Nụ cười của Hoắc Tiểu Tiểu cứng lại trên mặt, trong nháy mắt khuôn mặt suy sụp, mặt mũi viết đầy vẻ không vui.
Tiệc tối mà cô nghĩ là bữa tiệc từ thiện có mỹ nữ tụ tập, không nghĩ tới lại là loại mang tính chất thuần thương vụ như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, Hoắc Tùy Thành gần như không mang cô tham gia bất kỳ tiệc rượu mang tính chất thương nghiệp nào, đây là lần đầu tiên.
Điểm khác biệt lớn nhất của hai loại tiệc rượu chính là, cái trước chỉ cần bưng sâm panh, mỉm cười chào hỏi lẫn nhau liền có thể nhẹ nhàng vượt qua toàn bộ buổi tối, mà cái sau thì phải nghe báo cáo thật dài và từ ngữ chuyên ngành tối nghĩa khó hiểu, Hoắc Tiểu Tiểu chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi liền thấy đau đầu.
Không chỉ đau đầu, cô thậm chí cảm thấy cái chân bị trật bây giờ đã lành tựa như tái phát, mơ hồ đau đớn.
Cô cứng đờ tại chỗ, muốn vùng vẫy giãy chết: “Bố, con nhất định phải đi sao?”
“Sao vậy?”
“Đột nhiên con cảm thấy… chân hơi đau.”
“Cái chân nào đau? Nào, bố trị cho con.”
“...”
Cuối cùng, Hoắc Tiểu Tiểu vẫn bị cưỡng ép mang khuôn mặt tươi cười đi theo bố cô tiến vào khách sạn tổ chức tiệc rượu, toàn bộ hành trình cô đi theo bên người bố cô, nghe bố cô giới thiệu với cô về những người mà từ nhỏ cô đã gặp và chưa gặp, sau một phen hàn huyên khen ngợi, khuôn mặt Hoắc Tiểu Tiểu đã cười đến mức cứng đờ rồi.
Nhưng cái này vẫn chưa xong.
Sau khi làm quen, cô ngồi bên cạnh bố cô, nghe người phát biểu trên sân khấu nói ra từ ngữ chuyên ngành, hết cái này lại cái khác cùng với triển vọng tương lai, Hoắc Tiểu Tiểu nghe đến mức đầu cũng lớn thêm một vòng.
Không cùng một chuyên ngành, nghe thật là tốn sức.
May mà giữa buổi có giờ nghỉ ngơi, Hoắc Tiểu Tiểu thở dài một hơi, ở bên tai bố cô thấp giọng nói: “Bố, con đi vệ sinh một chuyến.”
Hoắc Tùy Thành gật đầu.
Hoắc Tiểu Tiểu cũng không thật sự muốn đi vệ sinh, chỉ là muốn mượn thời gian nghỉ ngơi giữa buổi để đi ra bên ngoài đi dạo hít thở, tỉnh táo một chút.
Ở nơi sảnh tiệc thông về phía nhà vệ sinh có một cái cửa hông, cửa hông thông đến vườn hoa của khách sạn, buổi tối có một chút gió nhẹ, đưa tới mùi thơm của các loại hoa tươi đang nở rộ trong vườn.
Hoắc Tiểu Tiểu thở dài một hơi, đầu óc buồn ngủ cuối cùng cũng tỉnh táo được một chút.
Lần sau nghe bố cô tới tham gia tiệc rượu thì trước tiên cần phải nghe ngóng xem là tiệc gì, nếu là tiệc kiểu này thì cô cũng không tới nữa.
“Bao nhiêu người trăm phương ngàn kế chen lấn vỡ đầu muốn tham gia tiệc rượu, trông em lại không muốn ở lại chút nào?”
Một giọng nói lười biếng mơ hồ từ phía sau cô truyền đến, Hoắc Tiểu Tiểu không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào, giật nảy mình. Cô chợt quay người, nhìn thấy trong bóng tối dưới mái hiên, không biết có một người đàn ông đã đứng đó từ lúc nào, bóng tối phủ trên mặt anh ta, không thấy rõ tướng mạo, chỉ nhìn bề ngoài, dáng người cao thẳng tắp, lại mang đến cho Hoắc Tiểu Tiểu một cảm giác quen thuộc, dường như là đã gặp qua ở đâu đó.
“Anh là?”
“Không nhớ ra anh nữa?”
Hoắc Tiểu Tiểu nhớ lại trong đám người mà vừa rồi cô cùng bố gặp mặt, không có người này, cô lắc đầu.
Người đàn ông cười một tiếng ngắn ngủi, bước về phía trước một bước, dưới ánh đèn sáng tỏ, Hoắc Tiểu Tiểu cuối cùng cũng nhìn thấy rõ toàn bộ diện mạo, một bóng dáng mơ hồ dần dần hiện ra trong đầu cô, một giây sau lại bị người đàn ông bắt lấy tay kéo chạy về phía trước.
Cố Diệp Phi
Bất ngờ không đề phòng, Hoắc Tiểu Tiểu muốn hất tay người đàn ông ra, lại bởi vì sức lực quá chênh lệch mà cô không giãy giụa được, điều may mắn chính là, con đường trong vườn hoa của khách sạn không phải là đường đá, Hoắc Tiểu Tiểu mang giày cao gót không bị chụp ếch, bước chân bị ép đi theo người đàn ông chạy về phía trước.
Cô đang muốn lớn tiếng la lên thì một cái tên vô cùng sống động ấp ủ thành hình trong miệng cô: “Giang Dực?”
Nghe thấy Hoắc Tiểu Tiểu gọi tên mình, Giang Dực dừng bước, cười quay đầu nhìn cô: “Nhớ ra rồi?”
Hoắc Tiểu Tiểu thở hổn hển đứng giữa vườn hoa, nhìn thiếu niên trước mắt đã trưởng thành hơn so với trong trí nhớ, cô không khỏi kinh ngạc: “Là anh?”
“Bất ngờ lắm à?”
Đương nhiên là Hoắc Tiểu Tiểu bất ngờ, cô đánh giá trên dưới Giang Dực một chút: “Sao anh lại ở đây?”
“Vì sao em ở đây thì vì đó mà anh ở đây.”
Trong lúc nhất thời, Hoắc Tiểu Tiểu còn đang kinh ngạc vì sự thay đổi lớn của Giang Dực, không nghĩ tới chàng trai kiêu căng khó thuần, đánh nhau trong con hẻm bây giờ lại mặc âu phục, mang giày da xuất hiện trong trường hợp thương nghiệp thế này.
“Anh… tôi không có ý đó, chẳng qua là tôi cảm thấy anh thay đổi quá lớn, cũng không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy anh.”
“Nếu gặp được thì đó chính là duyên phận, để lại phương thức liên lạc đi?”
Hoắc Tiểu Tiểu cũng không quên quá khứ “oanh liệt” của Giang Dực, người quanh năm có thành tích từ dưới đếm lên, đánh nhau thành nghiện, thi đại học không chỉ nhận được sự chú ý lớn, còn đi nước ngoài du học.
Rõ ràng là thiếu niên xấu xa không có tương lai, bây giờ lại có dáng vẻ tương lai vô lượng.
“Chỉ là phương thức liên lạc mà thôi, chúng ta lại là bạn học cùng một trường, anh chỉ muốn kết bạn, em đang sợ cái gì?”
Hoắc Tiểu Tiểu đắn đo nhiều lần rồi vẫn lắc đầu, cô lễ phép từ chối: “Xin lỗi. Tôi ra ngoài quá lâu rồi, đi trước đây.”
Đang chuẩn bị rời đi, quay đầu liền thấy nhân viên phục vụ đi ra từ cửa hông.
“Xin hỏi cô là Hoắc tiểu thư sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./hoac-tieu-tieu-xuyen-thanh-nu-phu-phan-dien-day-ba-lam-nguoi/chuong-101-ngoai-truyen-23-cuoc-song-thuc-tap-sinh.html.]
“Là tôi.”
“Hoắc tiểu thư, chào cô, Hoắc tiên sinh ở sảnh mời cô qua đó.”
“Được, tôi qua ngay.”
Giang Dực cười: “Hoắc tiên sinh vẫn giống như lúc trước.”
Hoắc Tiểu Tiểu do dự: “Giống như lúc trước?”
“Không có gì, em đi trước đi, đừng để Hoắc tiên sinh chờ sốt ruột, chúng ta liên lạc qua Wechat.”
“Vậy tôi đi trước..” Hoắc Tiểu Tiểu cũng biết lần này thời gian mình đi vệ sinh quá dài rồi, cô quay người vội vàng rời đi.
Giang Dực ở phía sau nhìn bóng lưng Hoắc Tiểu Tiểu, cười.
Trong phòng tiệc, cuộc nói chuyện nhàm chán một lần nữa sắp bắt đầu, Hoắc Tiểu Tiểu ngồi trở lại vị trí của mình.
Vừa ngồi xuống liền nghe thấy Hoắc Tùy Thành hỏi cô: “Đi đâu vậy?”
“Con ở vườn hoa bên ngoài hít thở không khí.”
Vừa mới dứt lời, Giang Dực từ cửa hông đi vào.
Hoắc Tùy Thành nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt.
“Bố, bố biết Giang Dực sao?”
“Con trai của Giang Hoài.”
Hoắc Tiểu Tiểu bừng tỉnh, hiểu ra.
Chẳng trách Giang Dực có thể ra nước ngoài học trong thời gian ngắn như vậy, hóa ra bố anh ta là Giang Hoài.
Thật ra cô không có mâu thuẫn tâm lý đối với Giang Dực, mặc dù cô chưa từng hiểu thấu đáo về việc làm ăn của Hoắc Tùy Thành nhưng cũng biết giữa Hoắc thị và Giang thị không tồn tại quan hệ cạnh tranh, khúc mắc duy nhất là rất lâu trước kia Giang Dực từng thổ lộ với cô.
Thật đúng là ứng với câu nói lúc đó của cô, chàng trai đầu tiên thổ lộ với cô, cô sẽ nhớ lâu hơn một chút.
Bởi vì nhớ rõ nên xấu hổ.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua vị trí Giang Dực, bên cạnh anh là một người đàn ông nghiêm túc trầm ổn, tuổi tác và sự từng trải viết hết lên mặt, Giang Dực có bảy phần giống với ông ta.
- ---
Hoắc Tiểu Tiểu về nước nhiều ngày, mỗi ngày rảnh rỗi lắc lư trước mặt bố cô, cuối cùng cũng khiến Hoắc Tùy Thành bất mãn, anh ra lệnh cưỡng chế cô nhanh chóng vào công ty thực tập.
Dùng lời nói của bố cô để nói là, mặc kệ sau này cô đến những công ty khác hay là tự mình thành lập phòng làm việc thì cũng nhất định phải làm việc dưới mắt bố trong một năm.
Tài lực, năng lực đồng thời bị áp chế, Hoắc Tiểu Tiểu không thể không khuất phục dưới sự “lạm dụng uy quyền” của bố cô, khăn gói tiến vào công ty của bố cô thực tập.
Nếu như là đến rèn luyện, làm quen với sự vụ nội bộ công ty thì không có ưu đãi gì để nói.
Lĩnh vực nghiệp vụ chủ yếu của Hoắc thị là khoa học kỹ thuật và tài chính, mà nơi Hoắc Tiểu Tiểu đến chính là chi nhánh dưới trướng Hoắc thị, bộ phận thiết kế, xen lẫn trong một đám thực tập sinh, làm việc bắt đầu từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều.
Thật ra thì trong kỳ thực tập cũng không có chuyện gì quan trọng rơi xuống đầu cô, dù sao thì cũng không có công ty nào dám giao dự án quan trọng cho mấy thực tập sinh vừa đi làm.
Cả ngày Hoắc Tiểu Tiểu vẫn rất rảnh rỗi, không phải làm quen với chế độ, điều lệ của công ty thì chính là làm quen với cơ chế vận hành của công ty, thuận tiện mở cuộc họp nhỏ làm quen với đồng nghiệp cùng bộ phận.
Lần này, số thực tập sinh vào làm cộng thêm Hoắc Tiểu Tiểu tổng cộng là bảy người, theo tin tức nội bộ của Hoắc Tiểu Tiểu thì trong bảy chọn ba, cạnh tranh kịch liệt.
Lúc tan làm cô nhận được tin nhắn của Dịch Khiêm, chỉ hỏi thăm thân thiết đối với ngày đầu tiên cô đi làm, cũng hỏi xem buổi tối cô có cần làm buổi tiệc lớn để an ủi hay không.
Nhân viên mới vào làm, một tiếng trước khi tan làm trong bộ phận đã thông báo về buổi liên hoan vào buổi tối, Hoắc Tiểu Tiểu đành phải trả lời mấy người Dịch Khiêm, hẹn lại lần sau.
Sau khi tan làm, mấy người Hoắc Tiểu Tiểu đi đến một nhà hàng đặc sản bản địa ở gần công ty, bởi vì là người mới, mấy thực tập sinh còn bị ép uống vài ly rượu.
Hoắc Tiểu Tiểu không uống, Hoắc Tùy Thành đã đưa ra quy tắc cho cô là một mình ở bên ngoài thì không được uống rượu.
Cho nên lúc đồng nghiệp ồn ào, Hoắc Tiểu Tiểu che ly rượu, nói xin lỗi: “Ngại quá, tôi không thể uống rượu.”
Dưới bầu không khí như vậy thì từ chối cũng không quá hay ho, trông thật sự không hòa mình, rất đột ngột.
Tên đồng nghiệp rót rượu cho cô cười nói: “Rượu này có độ cồn không cao, uống một ly sẽ không say, cho dù cô thật sự uống say rồi thì buổi tối tôi đưa cô về nhà.”
“Đúng đó Tiểu Tiểu, chỉ uống một ly, mọi người đều uống rồi.”
“Chỉ uống một ly, trưởng phòng ở đây mà.”
Trưởng phòng là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, rất có thực lực, thấy Hoắc Tiểu Tiểu không uống thì cũng không miễn cưỡng: “Không sao, các cô gái nhỏ ở bên ngoài ít uống rượu một chút.”
Hoắc Tiểu Tiểu không uống, một thực tập sinh khác cũng không uống.
Thực tập sinh này có chút đặc biệt, tên là Nghê Việt, bắt đầu từ ngày đầu tiên vào công ty thì toàn bộ phận đều biết cô ấy là cháu gái của lãnh đạo bên trên, bởi vì có tầng quan hệ này, bản thân cô ấy lại tốt nghiệp ở trường nổi tiếng, dung mạo xinh đẹp, ở công ty luôn lạnh lùng như băng, khó mà đến gần.
Lần tụ họp này, nếu như không phải toàn bộ phận đều tới thì có thể cô ấy sẽ không tới.
Nói tóm lại, bởi vì Hoắc Tiểu Tiểu và Nghê Việt không uống rượu nên bầu không khí đã giảm đi rất nhiều.
Ăn xong một bữa cơm, có người đề nghị đi karaoke, tiếp tục giải trí, Nghê Việt cầm cái túi hơn mười vạn của cô ấy đứng dậy: “Xin lỗi, quá muộn rồi, bạn trai tôi đang chờ tôi ở bên ngoài, tôi đi trước, mọi người chơi vui vẻ.”
Trưởng phòng không nói gì, những đồng nghiệp khác đương nhiên cũng sẽ không nói gì, trơ mắt nhìn cô ấy leo lên một chiếc xe thể thao Porsche.
“Ôi, thật sự là cùng công ty mà khác mệnh, cùng là thực tập sinh, cô nhìn người ta xem, mang túi Chanel mười mấy vạn, ngồi xe Porsche mấy trăm vạn, đây không phải là đến thực tập, rõ ràng là đại tiểu thư đến trải nghiệm cuộc sống.”
“Tôi nghe nói lần thực tập này trong bảy chọn ba, nếu như Nghê Việt là đã được định, vậy thì chúng ta chẳng phải là trong sáu chọn hai sao?”
Lời này vừa được nói ra, nhóm thực tập sinh vốn còn cùng nhau chửi bậy nhất thời không nói gì.
“Đi thôi, đừng suy nghĩ nữa, chuyện ba tháng sau thì đến lúc đó rồi nói, đi karaoke.”
Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút: “Mọi người đi đi, tôi ở xa, muộn là không có xe nữa, giúp tôi nói một tiếng xin lỗi với trưởng phòng.”
“Vậy à, được, vậy chúng tôi đi trước.”
Mấy người vừa đi, Hoắc Tiểu Tiểu liền nhận được điện thoại của Hoắc Tùy Thành, bố cô hỏi cô ở đâu, Hoắc Tiểu Tiểu gửi định vị cho bố, đứng ở ven đường đợi người.
“Hoắc Tiểu Tiểu!” Hướng karaoke có người chạy về phía cô, Hoắc Tiểu Tiểu có chút ấn tượng, nhớ rõ là đồng nghiệp trong bộ phận, chàng trai hơn hai mươi tuổi trắng nõn, trông có chút ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vào Hoắc Tiểu Tiểu, né tránh mà nhìn về phía hai bên đường đi, cười cười: “Bọn họ nói cô không đi karaoke mà muốn về nhà? Cô là thực tập sinh mà rời đi sớm như vậy, trưởng phòng có ấn tượng không tốt, nếu như cô sợ muộn quá không có xe thì buổi tối tôi đưa cô về.”
Hoắc Tiểu Tiểu biết là anh ta có lòng tốt nhưng cô vẫn phiền não từ chối: “Không cần đâu, trong nhà tôi có giờ giới nghiêm, phải về nhà trước chín giờ rưỡi.”
“Vậy à.”
“Ừm, cảm ơn anh, anh và bọn họ đi hát đi, tôi cũng nên đi rồi.”
“Ừm… được thôi, vậy trên đường cô chú ý an toàn.”
Nói xong anh ta đi cẩn thận về phía quán karaoke.
Sau khi đồng nghiệp đi vào quán karaoke, một chiếc Bentley dừng lại trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu, cửa sổ xe được hạ xuống, cửa xe mở ra, Hoắc Tiểu Tiểu cười ngồi vào.