HOẮC TIỂU TIỂU XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ PHẢN DIỆN DẠY BA LÀM NGƯỜI - CHƯƠNG 45: CHUYỂN LỚP
Cập nhật lúc: 2024-10-02 23:17:06
Lượt xem: 170
Tiệc rượu bắt đầu vào lúc 8 giờ, chưa đến 9 giờ Hoắc Tuỳ Thành đã rời đi.
Lục Bạc Dương bưng ly rượu, uống đến mức say khướt, trong tay còn ôm một người phụ nữ mặc váy dài cúp n.g.ự.c màu trắng, cười anh: “Hoắc Nhị, anh sớm hay muộn cũng sẽ đắc đạo thành tiên.”
Hoắc Tuỳ Thành đối với chuyện này không nói lời nào, anh vẫy vẫy tay rời khỏi tiệc rượu.
“Tiên sinh, quay về Hoắc Công Quán sao?”
Hoắc Tuỳ Thành đã uống chút rượu, cả người nóng lên, đầu có chút choáng.
Hạ cửa sổ xe xuống, kéo kéo chiếc nơ thắt giữa cổ, cởi hai cái cúc áo trên cùng của áo sơ mi, gió lạnh gào thét thổi vào làm anh thoải mái hơn không ít.
“Lái chậm một chút.”
“Được.”
Hoắc Tuỳ Thành lười biếng dựa ra sau, nhìn đèn đường thoảng qua ngoài cửa sổ, anh nhớ tới hôm nay khi Tiểu Tiểu tan học, gặp Quý Văn Tâm ở cửa phòng học.
Mặc kệ là vô tình hay cố ý, nếu Quý Văn Tâm đã biết Tiểu Tiểu ở nhà trẻ đó, sau này hai người sẽ không tránh khỏi chuyện tiếp tục gặp mặt.
Là con người thì đều có lòng riêng, mà tâm tư của người làm bố như Hoắc Tuỳ Thành là không muốn Quý Văn Tâm và Hoắc Tiểu Tiểu gặp mặt quá nhiều. harry potter fanfic
Bỏ lại con gái ruột thịt của mình, mỗi ngày ở trước mặt con gái mình, cùng con gái của người khác diễn cảnh mẹ con thâm tình.
Trẻ con lớn lên rồi sẽ có một ngày trưởng thành, đến lúc đó nhớ lại những việc này thì sẽ buồn bã đến nhường nào.
Hoắc Tuỳ Thành lấy điện thoại di động ra gọi điện.
“Hiệu trưởng Chu, chào cô, tôi là Hoắc Tuỳ Thành, bố của Hoắc Tiểu Tiểu, có chuyện về Tiểu Tiểu tôi muốn thương lượng với cô một chút.”
Chiếc xe chậm rãi đi về phía trước, nửa tiếng đi đường thường ngày ước chừng phải đi hơn một tiếng đồng hồ.
Lúc xe dừng lại ở trước Hoắc Công Quán, Hoắc Tùy Thành đã tỉnh rượu hơn phân nửa.
Anh ở phòng khách cởi ra áo khoác âu phục dính mùi rượu, đặt trên ghế sô pha rồi cất bước lên lầu, anh đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu ngủ trên giường.
Cố Diệp Phi
Hoắc Tùy Thành thở phào nhẹ nhõm.
May mà ngủ rồi.
Quay người tiến vào phòng tắm, anh thoải mái mà tắm rửa, một lần nữa bước ra khỏi phòng tắm, Hoắc Tiểu Tiểu đang ngồi trên giường nhìn anh.
“... Bố làm ồn đến con rồi?”
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu: “Con đang chờ bố.”
“Chờ bố làm gì?”
“Bố nói sẽ kể cho con nghe chuyện của mẹ.”
Hoắc Tùy Thành làm như không có việc gì mà đi đến bên giường: “Con không hỏi ông nội sao?”
“Không, bố đã đồng ý sẽ chính miệng nói cho con biết, cho nên con không hỏi ông nội, bố nói không? Con nghe!”
Một đứa trẻ, Hoắc Tùy Thành cảm thấy so với những người tính kế đủ thứ trong tiệc rượu kia thì khó chơi hơn nhiều.
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Con xem xem mấy giờ rồi? Gần mười giờ rưỡi rồi, ngày mai con còn phải đi nhà trẻ, con xác định bây giờ muốn nghe bố kể chuyện của mẹ? Muộn quá rồi, đi ngủ.”
“Nhưng mà…”
“Hoắc Tiểu Tiểu!”
Biết bố cô đang sử dụng chiến thuật kéo dài, Hoắc Tiểu Tiểu cũng không thật sự muốn quấn lấy bố cô kể chuyện của Quý Văn Tâm, làm một đứa trẻ thì hẳn là sẽ tò mò về mẹ, Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy có lẽ mình như vậy là đủ rồi.
“Được, bố ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
- -
Hôm sau, Hoắc Tùy Thành vẫn đưa Hoắc Tiểu Tiểu đi nhà trẻ như trước, chỉ là trên đường đến nhà trẻ, anh nói bóng nói gió mà hỏi một câu: “Tiểu Tiểu, hôm qua bố nhận được cuộc gọi của hiệu trưởng, cô ấy nói con rất ngoan, thông minh lại nghe lời, cho nên muốn chuyển con tới lớp lớn, con muốn đi không?”
“Lớp lớn?”
“Đúng, Dịch Khiêm cũng ở lớp đó.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn bố cô, trong nháy mắt liền hiểu rõ sự lòng vòng trong đó.
Không phải là hiệu trưởng nói cô ngoan, nói cô thông minh lại đáng yêu gì đó, đoán chừng là bố cô vì không muốn để cô tiếp tục tiếp xúc với Quý Văn Tâm cho nên chuyển cô tới lớp lớn nhỉ? Thật ra cũng không phải là không được, cô giáo lớp nhỏ xem cô là trẻ con mà chăm sóc, cô không quen, hơn nữa cũng không có gì vui.
“Được.”
Lông mày Hoắc Tùy Thành hơi nhíu lại, anh cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng.
“Tiểu Tiểu bằng lòng chuyển tới lớp lớn?”
“Vâng, bằng lòng!”
“Vậy thì tốt, đợi chút bố dẫn con đi nói với hiệu trưởng Chu, chuyển con đến lớp lớn, nếu có bạn nào bắt nạt con thì con nói cho bố biết.”
“Con mới không sợ đâu, Dịch Khiêm sẽ bảo vệ con.”
Hoắc Tùy Thành nhíu mày: “Vậy sao?”
“Vâng! Cho nên bố đừng lo lắng.”
Tối qua sau khi hiệu trưởng Chu nhận được cuộc gọi của Hoắc Tùy Thành, hy vọng chuyển lớp cho Hoắc Tiểu Tiểu, trước tiên cô ấy bấm điện thoại gọi cho mấy cô giáo của lớp Hoắc Tiểu Tiểu, ngoại từ cô giáo Từ Mạn Nhân cho rằng Hoắc Tiểu Tiểu mới nhập học không bao lâu, không nên chuyển ra ngoài thì mấy cô giáo khác đều cho rằng với năng lực sinh hoạt và tư duy bây giờ của Hoắc Tiểu Tiểu thì hoàn toàn có thể chuyển đến lớp lớn.
Vì vậy, sau khi đến trường, thủ tục chuyển lớp của Hoắc Tiểu Tiểu rất nhanh đã được hoàn thành, cũng không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của Hoắc Tùy Thành.
“Tiểu Tiểu, đây chính là cô giáo sinh hoạt của lớp lớn, cô ấy họ Thang, sau này sẽ do cô giáo Thang chăm sóc con.”
“Chào cô giáo Thang.”
Cô giáo Thang đã làm việc nhiều năm tại trường học Wellington, cũng là lần đầu tiên gặp đứa trẻ nhỏ như vậy đã lên lớp lớn như Hoắc Tiểu Tiểu, ấn tượng đầu tiên không tệ, tự nhiên hào phóng không luống cuống, là đứa trẻ thông minh hiểu chuyện.
“Chào Tiểu Tiểu, cô là cô giáo Thang, sau này sẽ do cô giáo Thang chăm sóc con, ở lớp học con có bất kỳ chuyện gì đều có thể nói với cô.”
“Cảm ơn cô giáo Thang.”
“Ngoan quá, vậy Tiểu Tiểu nói tạm biệt bố đi, chúng ta đến phòng học.”
Hoắc Tiểu Tiểu xoay người vẫy tay với Hoắc Tùy Thành: “Tạm biệt bố.”
Nói xong, cô đi theo cô giáo rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.
Lớp lớn không giống như lớp nhỏ.
Sự phân biệt rõ ràng nhất là ở chỗ trẻ con ở lớp lớn phải tuân thủ kỷ luật, phải học được cách xếp hàng, còn phải bắt đầu học số và viết đơn giản.
Cô giáo Triệu đã sớm nhận được đánh giá biểu hiện của Hoắc Tiểu Tiểu ở lớp nhỏ từ cô giáo phụ trách, nhất trí cho rằng Hoắc Tiểu Tiểu thông minh hiểu chuyện, bắt kịp tiến độ học tập của lớp lớn là thừa sức.
Thật ra cho dù không theo kịp thì cũng không sao, nhà trẻ còn có thể làm bài kiểm tra à?
“Hoắc Tiểu Tiểu!”
Lúc cô giáo Triệu dẫn Hoắc Tiểu Tiểu đi vào lớp lớn, Lục Tĩnh Nhất là người đầu tiên phát hiện ra Hoắc Tiểu Tiểu, cậu chọt chọt Dịch Khiêm: “Dịch Khiêm, cậu xem, Hoắc Tiểu Tiểu đến lớp chúng ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./hoac-tieu-tieu-xuyen-thanh-nu-phu-phan-dien-day-ba-lam-nguoi/chuong-45-chuyen-lop.html.]
“Hoắc Tiểu Tiểu?”
“Woa, thật sự là em ấy!”
Mấy bạn nhỏ thả đồ chơi trong tay ra rồi chạy tới bên cạnh Hoắc Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu, sao em lại tới lớp tụi anh?”
“Đúng vậy đúng vậy, em còn đeo cặp sách tới, em muốn chuyển đến lớp tụi anh sao?”
Cô giáo Triệu cười nói: “Phải, từ hôm nay trở đi, Tiểu Tiểu chính là bạn học lớp lớn của chúng ta, các con không được bắt nạt em ấy.”
Mấy người Dịch Khiêm ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau: “Thật sao!”
“Tiểu Tiểu, chúng ta là bạn học rồi!”
“Cô giáo Triệu, cô yên tâm, tụi con nhất định sẽ không bắt nạt Tiểu Tiểu, cũng sẽ không để người khác bắt nạt Tiểu Tiểu!”
“Đúng, tụi con là con trai, sẽ bảo vệ em ấy!”
“Vậy các con giúp cô tìm chỗ ngồi cho Tiểu Tiểu được không?”
“Được!”
Dịch Khiêm cầm cặp sách của Hoắc Tiểu Tiểu rồi đi đến cái bàn nhỏ bên cạnh mình, lấy đồ của Lục Tĩnh Nhất trong bàn nhỏ ra, lại bỏ cặp sách của Hoắc Tiểu Tiểu vào.
“Tiểu Tiểu, em ngồi ở đây! Lục Tĩnh Nhất, mau lấy đồ của cậu đi đi.”
Lục Tĩnh Nhất: “...”
Có người vui thì có người sầu.
Trong phòng học của lớp nhỏ, sáng sớm Chu Chu đã ôm cặp sách trong n.g.ự.c đi vào phòng học, vào phòng học rồi liền lén lút bỏ cặp sách nhỏ vào trong ngăn tủ.
Trong cặp sách nhỏ của cậu là socola mà sáng hôm nay mẹ bỏ vào cho cậu, là loại socola hôm qua sau khi Tiểu Tiểu ăn thì rất thích, hôm nay cậu lại mang thật nhiều tới, cho dù chia cho mỗi bạn trong lớp một viên thì Hoắc Tiểu Tiểu vẫn có thể ăn được nhiều.
“Chu Chu, cậu đứng đây làm gì vậy?”
“Không cần cậu lo, tớ muốn đứng đâu thì đứng đó. Các cậu nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu không?”
“Không thấy.”
“Sao em ấy vẫn chưa tới.”
“Chắc chắn là em ấy đến trễ rồi!”
Chu Chu nhìn về phía bên ngoài phòng học, cô giáo đã đi vào.
“Các bạn nhỏ, mọi người tới nghe cô nói một chuyện.”
Các bạn nhỏ trong phòng học đồng loạt nhìn về phía cô giáo.
“Các con có phát hiện ra lớp chúng ta có phải có một bạn nhỏ vẫn chưa đến hay không?”
Các bạn nhỏ trong phòng học đưa mắt nhìn nhau, đang xác nhận xem còn có ai chưa tới.
“Hoắc Tiểu Tiểu chưa tới!”
Không biết là ai hô lên một câu như vậy.
“Đúng! Hoắc Tiểu Tiểu chưa đến, bởi vì từ hôm nay trở đi, Hoắc Tiểu Tiểu sẽ không học cùng lớp chúng ta nữa, bạn ấy đã chuyển đến lớp lớn, các con…”
“Cô giáo!” Không đợi cô giáo Trần nói xong, Chu Chu không kịp chờ đợi mà giơ tay lên: “Hoắc Tiểu Tiểu… vì sao Hoắc Tiểu Tiểu đến lớp lớn?”
“Cô cũng không biết, chỉ là cho dù Hoắc Tiểu Tiểu ở đâu thì các con cũng là bạn học, nếu như các con nhớ bạn ấy thì có thể đến lớp lớn thăm bạn ấy.”
Khuôn mặt nhỏ của Chu Chu nhăn thành bánh bao. Cậu không nói một lời mà lấy ra cặp sách giấu trong ngăn tủ, nổi giận đùng đùng đi ra bên ngoài.
“Chu Chu, con đeo cặp sách muốn đi đâu?”
“Con… con muốn đi tìm Hoắc Tiểu Tiểu.”
“Con tìm bạn ấy làm gì?”
“Con có đồ muốn cho em ấy.”
Cô giáo Trần cũng biết, ở lớp học Chu Chu và Hoắc Tiểu Tiểu chơi với nhau vui vẻ nhất, nói không chừng giữa hai bạn nhỏ có bí mật gì đó.
“Vậy cô giáo dẫn con đi.”
“Cảm ơn cô giáo.”
Chu Chu ôm cặp sách, đi theo cô giáo Trần hướng về phía lớp lớn.
Cậu rất không vui, bởi vì Hoắc Tiểu Tiểu đột nhiên chuyển đến lớp lớn, hôm qua cũng không nói với cậu, quan trọng nhất chính là socola mà cậu chuẩn bị cho cô còn chưa đưa cho cô.
Cô giáo Trần dắt Chu Chu đến lớp lớn: “Cô Triệu, ngại quá, cắt ngang cô một chút, có thể ra đây một chút không?”
Cô giáo Triệu đang dạy các bạn nhỏ học viết số đơn giản đi đến cửa phòng học: “Cô Trần, sao thế?”
Cô giáo Trần nói: “Là thế này, Hoắc Tiểu Tiểu hôm nay chuyển đến lớp cô là học sinh lớp nhỏ trước kia của tôi, Chu Chu và em ấy trước đó là bạn học, nói là có đồ vẫn chưa đưa cho em ấy, cô có thể bảo con bé ra đây một chút không?”
“Có thể”, Cô giáo Triệu quay đầu: “Tiểu Tiểu ơi, ra đây một chút.”
Hoắc Tiểu Tiểu đứng dậy đi đến hành lang, trong phòng học, mấy người Dịch Khiêm, Lục Tĩnh Nhất nhao nhao đứng lên, nhón chân nhìn ra bên ngoài.
“Tiểu Tiểu, Chu Chu tới tìm con có việc.”
“Chu Chu, anh tìm em có việc gì?”
Chu Chu vốn vô cùng tức giận nhưng khi nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu, cậu đột nhiên lại không giận nữa.
“Sao em lại chuyển đến lớp lớn, hôm qua không nói.”
“Bởi vì hôm nay bố em mới nói cho em biết, bảo em chuyển tới lớp lớn, hôm qua em cũng không biết.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy.”
Chu Chu lấy socola trong cặp mình ra: “Những thứ này… đây đều là anh mang cho em, em thích ăn nên anh mang cho em rất nhiều.”
Bốn hộp to nhỏ, cậu đặt toàn bộ vào tay Hoắc Tiểu Tiểu.
Cô giáo Triệu và cô giáo Trần nhìn nhau, đều hiểu ngầm mà cười.
“Cảm ơn socola của anh.”
Chu Chu cúi đầu xuống, đột nhiên hai bả vai nhỏ run run, cậu cũng không muốn khóc, nhưng nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.
Cậu rất khó chịu, cậu không muốn Hoắc Tiểu Tiểu đi, cậu muốn Hoắc Tiểu Tiểu tiếp tục ở lại lớp nhỏ chơi với cậu.
Đưa tay lau nước mắt, Chu Chu tủi thân nức nở nói: “Hoắc Tiểu Tiểu, anh rất thích em, sau này mỗi ngày anh đều sẽ mang socola cho em, anh mang hết socola trong nhà cho em, em đừng đi có được không?”
Hoắc Tiểu Tiểu dùng một tay ôm lấy cậu: “Không khóc, sau này có thời gian, em sẽ đến lớp nhỏ thăm anh.”