Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẮC TIỂU TIỂU XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ PHẢN DIỆN DẠY BA LÀM NGƯỜI - CHƯƠNG 93: NGOẠI TRUYỆN 15- KIỂM ĐIỂM MỘT NGHÌN CHỮ

Cập nhật lúc: 2024-10-03 00:09:33
Lượt xem: 85

Chuyện Hoắc Tiểu Tiểu và Lục Tinh Thần yêu sớm, sau khi bị thầy chủ nhiệm mời phụ huynh, đã bị lan truyền xôn xao trong trường học. Mỗi giờ, mỗi phút Hoắc tiểu Tiểu đều cảm thấy độ chú ý của mình bay lên cao, đi đến đâu cũng có người xì xào bàn tán về cô.

Đáng sợ hơn chính là, bình thường bọn họ có khá nhiều hoạt động nhóm, cô gần như là cùng mấy người Dịch Khiêm ở cùng nhau. Mỗi lần đi cùng Lục Tinh Thần, ánh mắt từ bốn phương tám hướng ập đến càng nhiều.

Sau khi tan học, Lục Tinh Thần đưa kem mà cậu mua cho Hoắc Tiểu Tiểu, Hoắc Tiểu Tiểu hoảng hốt, lại nghe được âm thanh xì xào bàn tán từ bốn phía, cô lập tức mất luôn cả tâm tình ăn kem.

“Em không ăn, anh tự ăn đi, em còn có việc, đi trước.”

Lục Tinh Thần nhìn bóng lưng Hoắc Tiểu Tiểu rời đi, cùng mấy người Dịch Khiêm đưa mắt nhìn nhau.

Lục Tĩnh Nhất phân tích có lý, có chứng cứ: “Tôi thấy, chắc chắn là bởi vì bị truyền ra chuyện xấu với cậu cho nên em ấy mới buồn bã ỉu xìu như vậy, tôi nói này Lục Tinh Thần, chuyện xấu đó không phải do cậu truyền ra chứ?”

Lục Tinh Thần liếc mắt nhìn cậu ta: “Tôi ăn no, vô công rồi nghề à?”

“Ai biết được, dù sao thì người mù cũng nhìn ra được là cậu thích Hoắc Tiểu Tiểu, giậu đổ bìm leo, woa, cậu thật là độc ác đó.”

“Lục Tĩnh Nhất, anh có thể đừng nói mò không.”

“Tôi nói mò chỗ nào…”

“Được rồi, đừng ồn ào nữa!” Hướng Sâm cắt ngang cuộc nói chuyện đối chọi gay gắt của hai người: “Cãi qua cãi lại có thể ra được cái gì, quan trọng nhất là bắt người ngấm ngầm tung tin đồn kìa!”

“Bắt thế nào?”

“Nghĩ cách chứ sao.”

Dịch Khiêm nhìn hướng Hoắc Tiểu Tiểu rời đi, ánh mắt anh quét qua những người xì xào bàn tán một cái, hơi híp hai mắt lại, trong lòng đã có ý tưởng.

Sơ trung cũng chỉ lớn như vậy, học sinh của năm nhất, năm hai, năm ba sơ trung cộng lại thì không cần dùng câu mò kim đáy biển để hình dung.

Hôm sau, Dịch Khiêm một mình đến phòng giáo viên, trực tiếp lấy chén trà mà thầy chủ nhiệm đang uống, hỏi ông: “Thầy Lý, xin hỏi là thầy nghe ai nói Hoắc Tiểu Tiểu và Lục Tinh Thần yêu sớm?”

Thầy chủ nhiệm nhìn Dịch Khiêm khí thế hung hăng, lông mày ông nhíu lại một cái: “Em có chuyện gì vậy? Hỏi thì hỏi, đưa chén trà cho thầy.”

Dịch Khiêm đặt chén trà lên bàn của ông.

Thầy chủ nhiệm bưng lên uống một ngụm trà, môi dính hai miếng lá trà, ông hướng vào trong chén “Phi” hai tiếng, nhổ vào trong chén trà.

“Là thế này, thầy cũng không phải là người tin vào lời đồn, không có chứng cứ thì sao thầy có thể tùy tiện đổ oan cho người ta? Chuyện này là thầy nghe Khương Tự Ninh của lớp 5 nói. Mấy em ấy nói tận mắt nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu và Lục Tinh Thần ôm nhau, còn có ảnh chụp.”

“Ảnh chụp? Ảnh chụp đâu? Em xem một chút.”

“... Bạn học Dịch Khiêm”, thầy chủ nhiệm thấp giọng: “Đây là văn phòng, có thể cho thầy chút mặt mũi không? Nói chuyện đàng hoàng.”

Dịch Khiêm im lặng một lát: “Thưa thầy, em muốn xem ảnh chụp, có thể làm phiền thầy cho em xem ảnh chụp một chút không?”

Lão Lý hài lòng, đưa ảnh chụp trong điện thoại cho Dịch Khiêm xem: “Nhìn xem.”

Dịch Khiêm nhìn tấm hình gọi là ảnh chụp Hoắc Tiểu Tiểu và Lục Tinh Thần ôm nhau, mới nhìn thì quả thật là hai người này, thân mật ôm nhau, nhưng phóng to lên một chút là có thể nhìn ra được trên mặt Hoắc Tiểu Tiểu có dấu vết photoshop.

Anh phóng to dấu vết photoshop rồi đặt trước mặt thầy chủ nhiệm: “Thưa thầy, thầy biết cái gì gọi là photoshop không?”

Cố Diệp Phi

Trong lòng thầy chủ nhiệm mơ hồ cảm thấy không đúng: “Ảnh chụp… này là photoshop?”

Dịch Khiêm trả lại điện thoại cho thầy chủ nhiệm rồi không nói một lời mà rời khỏi phòng làm việc.

Thầy chủ nhiệm nhìn ảnh chụp trong điện thoại rồi nhíu mày nhìn Dịch Khiêm, thầm nói: “Tính khí lớn như thế, có hiểu quy tắc tôn sư trọng đạo không?”

Ông vừa nói vừa nhìn ảnh chụp, nâng chén trà lên uống một hớp lớn, trong miệng nhai mấy miếng lá trà: “Ranh con, chơi trò thám tử với tôi!”

Ở cửa lớp 5, Dịch Khiêm đứng ở cửa nhìn vào trong.

“Xin hỏi lớp các cậu ai là Khương Tự Ninh?”

Lớp học yên lặng nhất thời ồn ào, tiếng thì thầm bàn tán sôi nổi.

“Khương Tư Ninh đi vệ sinh rồi.”

Hình như có người nói một câu như vậy.

Dịch Khiêm quay người đi về phía nhà vệ sinh của tầng lầu.

Tốp năm tốp ba người nhiều chuyện của lớp năm đi ra ngoài theo, từng người một đều cho rằng Dịch Khiêm tìm đến Khương Tư Ninh là có chuyện tốt gì đó.

Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, không ít bạn học bắt đôi bắt cặp đi nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua Dịch Khiêm, từng ánh mắt tò mò quan sát di chuyển trên người anh, thậm chí là đi theo sau lưng anh đến nhà vệ sinh một chuyến.

Bên cạnh nhà vệ sinh của tầng lầu có hành lang ngăn cách, bên cạnh hàng lang là một cái sân thượng trước sau vắng vẻ, ở đó thường xuyên có không ít người nghỉ ngơi, buông thả bản thân.

Đi ngang qua hành lang, vừa đi ngang qua sân thượng liền thấy có người đứng ở đó, bước chân Dịch Khiêm hơi ngưng lại.

“Nó đi, ai nói cho cậu biết là tôi và Lục Tinh Thần yêu sớm? Bây giờ chính tôi đang đứng trước mặt cậu, cậu có bản lĩnh tung tin đồn nhảm trước mặt thầy cô, thì cũng có bản lĩnh ở trước mặt tôi tung tin đồn nhảm thử xem?”

Giọng nói này là của Hoắc Tiểu Tiểu.

Dịch Khiêm nhanh chân đi vào sân thượng, bắt lấy cánh tay Hoắc Tiểu Tiểu: “Sao em lại ở đây?”

“Dịch Khiêm? Anh tới đây làm gì?”

Lớp 5 ở lầu ba, lớp 11 của bọn họ ở lầu năm, khác tầng lầu thì bình thường sẽ không tới nơi này.

Hoắc Tiểu Tiểu vào mặt bạn nữ bị cô vây ở trong góc tường ở trước mặt: “Thầy nói là cậu ta nói em và Lục Tinh Thần yêu sớm, em muốn hỏi cậu ta một chút, con mắt nào của cậu ta nhìn thấy.”

Dịch Khiêm nhìn bạn học bị Hoắc Tiểu Tiểu vây trong góc tường: “Cậu chính là Khương Tư Ninh?”

Khương Tư Ninh không nghĩ tới Dịch Khiêm lại biết mình, cô ta gật đầu.

“Tôi hỏi cậu, ảnh chụp Hoắc Tiểu Tiểu và Lục Tinh Thần ôm nhau mà cậu đưa cho thầy có phải là do cậu photoshop không?”

“Cái gì? Còn có ảnh chụp photoshop?” Hoắc Tiểu Tiểu tức giận đến mức miệng sắp méo đi: “Khương Tư Ninh, cậu có bị bệnh không? Tôi trêu chọc cậu à mà cậu hãm hại tôi như thế?”

Khương Tư Ninh mím môi, cúi đầu không nói một lời.

“Đừng tưởng rằng giả vờ đáng thương thì tôi có thể tha cho cậu, người như cậu khi còn bé tôi đã gặp không biết bao nhiêu, cậu đi với tôi đi gặp thầy chủ nhiệm!”

Vừa nghe thấy là đi gặp thầy chủ nhiệm, Khương Tư Ninh rụt cổ lại: “Tôi không đi.”

“Cậu không đi? Không phải do cậu quyết định có đi hay không, Dịch Khiêm, khiêng cậu ta đi!”

Dịch Khiêm nhìn cô một cái: “Em đứng sang một bên, để anh xử lý.”

Hoắc Tiểu Tiểu vừa định lên tiếng liền bị Dịch Khiêm cản ở sau lưng.

“Khương Tư Ninh, tôi đã chứng thực ở chỗ thầy chủ nhiệm, việc này chính là do cậu làm, ảnh chụp cũng là do cậu đưa cho thầy. Bây giờ cậu đi với tôi tới trước mặt thầy chủ nhiệm giải thích vì sao cậu phải làm như vậy, nếu như cậu không đi cũng không sao, tôi sẽ đem chuyện này phát toàn trường.”

Hoắc Tiểu Tiểu ở phía sau đập vai Dịch Khiêm một cái, lặng lẽ giơ ngón cái về phía anh.

Đánh rắn đánh bảy tấc, biết được nguyên nhân Khương Tư Ninh không đi, Dịch Khiêm liền tóm lấy đường sống của Khương Tư Ninh.

Dường như Khương Tư Ninh có chút sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy có chút tủi thân: “Ai bảo lúc trước cậu ta không giúp chúng tôi đưa thư…”

Hoắc Tiểu Tiểu gần như đã quên mất mấy bạn nữ lúc trước nhờ cô đưa thư tình.

“Là các cậu?” Cô không biết là mình đã gặp xui xẻo gì: “Tôi đã nói là tôi đưa rồi, bọn họ không nhận, hơn nữa cuối cùng người ném thư tình vào tay các cậu chính là Dịch Khiêm chứ không phải tôi, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Cũng bởi vì chuyện này mà các cậu bịa chuyện? Cậu mới bao lớn mà đã học được cách dùng ảnh photoshop để hãm hại người khác, lớn lên còn dám làm gì nữa?”

Khương Tự Ninh cắn chặt môi dưới.

Thật ra cô ta rất xinh đẹp, sau đầu buộc tóc đuôi ngựa, cười lên thanh thuần đáng yêu.

“Đi, đi với tôi tới gặp thầy chủ nhiệm!”

Hoắc Tiểu Tiểu không nói lời gì, bắt lấy tay cô ta kéo ra ngoài.

“Tôi không đi!” Khương Tư Ninh liều mạng giãy giụa, vẫn không tránh ra được.

Mãi đến khi Hoắc Tiểu Tiểu kéo người từ lầu ba tới văn phòng lầu năm, vừa kéo còn vừa lớn tiếng ồn ào: “Cũng bởi vì tôi không giúp các cậu đưa thư tình, cậu liền bịa đặt tôi và Lục Tinh Thần yêu sớm, còn photoshop ảnh chụp của tôi và Lục Tinh Thần để hãm hại chúng tôi, Khương Tự Ninh sao cậu lại như vậy!”

Đoạn đường này gặp được không ít bạn học, chắc chắn họ đều nghe thấy được.

Mãi đến khi kéo người tới trước mặt thầy chủ nhiệm, Hoắc Tiểu Tiểu mới buông tay: “Thầy Lý, đây chính là người mật báo với thầy, em đưa cậu ta tới, bây giờ thầy hỏi lại cậu ta, xem xem cậu ta có tận mắt nhìn thấy em và Lục Tinh Thần ôm nhau không.”

Khương Tự Ninh đã tủi thân khóc lên.

Thầy chủ nhiệm suýt chút nữa phun ngụm trà ra ngoài, nhìn Hoắc Tiểu Tiểu khí thế hung hăng trước mặt rồi lại nhìn Khương Tự Ninh khóc sướt mướt ở bên cạnh: “Được được được, đừng khóc nữa! Nói đi, tại sao phải lừa thầy?”

Khương Tự Ninh đưa tay lau nước mắt, vẫn không chịu nói.

“Thư thầy, bởi vì trước đó bọn họ bảo em giúp bọn họ đưa thư tình cho đám Dịch Khiêm, mấy người Dịch Khiêm không nhận, trả thư tình cho bọn họ, bọn họ liền ôm hận trong lòng mà nói xấu em!”

“Bọn họ?”

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu, nói chắc như đinh đóng cột: “Còn bốn người nữa, chắc chắn là bọn họ cùng nhau âm mưu!”

Thầy chủ nhiệm nhìn Khương Tự Ninh, hỏi: “Là như vậy sao?

Khương Tự Ninh không hề ngẩng đầu nói chuyện.

“Thôi, không cần hỏi nữa, thầy Lý, thầy gửi tấm hình kia cho em, hai ngày nữa em lên loa phát thanh của trường nói rõ chuyện này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./hoac-tieu-tieu-xuyen-thanh-nu-phu-phan-dien-day-ba-lam-nguoi/chuong-93-ngoai-truyen-15-kiem-diem-mot-nghin-chu.html.]

Lông mày của thầy chủ nhiệm nhíu lại: “Dịch Khiêm, loa phóng thanh của trường là để em dùng vào việc như vậy sao? Đừng làm loạn, được rồi, các em đi ra ngoài trước, chuyện này thầy nhất định sẽ cho Hoắc Tiểu Tiểu và Lục Tinh Thần một câu trả lời.”

Hoắc Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn Khương Tự Ninh đang khóc sướt mướt rồi quay người rời khỏi phòng làm việc.

Cô có chút tức giận, không dự đoán được mình lại bởi vì chuyện không đưa thư tình mà rước lấy một thân tai tiếng.

“Tiểu Tiểu, em tức giận à?”

“Tức giận? Đương nhiên là em tức giận, em là người vô tội nhất, được không?”

Cô nổi giận đùng đùng quay về lớp học, ngồi vào chỗ, không để ý tới ai.

Lục Tĩnh Nhất nhìn sắc mặt của Hoắc Tiểu Tiểu, hỏi một câu: “Này, tụi em đi làm gì vậy?”

Không có ai trả lời cậu.

Chuyện này không bị trì hoãn quá lâu, sau khi hết tiết, thầy chủ nhiệm liền đến phòng học kêu Hoắc Tiểu Tiểu và Lục Tinh Thần tới.

Trong văn học có năm bạn học khóc sướt mướt đứng đó, đều là người trước kia nhờ Hoắc Tiểu Tiểu đưa thư tình.

“Hoắc Tiểu Tiểu, chuyện này thầy đã điều tra rõ ràng rồi, ừm… là lúc trước thầy hiểu lầm, tùy tiện tin tưởng các em ấy và ảnh chụp, thầy xin lỗi, mặt khác…” Thầy chủ nhiệm nhìn về phía năm học sinh kia: “Nói đi.”

Trong năm bạn học lấy Khương Tự Ninh dẫn đầu, cô ta do dự hồi lâu mới ngẩng đầu nói với Hoắc Tiểu Tiểu: “Bởi vì chuyện thư tình mà chúng tôi cố ý bịa đặt cậu và Lục Tinh Thần yêu sớm, tôi xin lỗi.”

Có lời xin lỗi của Khương Tự Ninh, bốn bạn học khác xin lỗi cũng dễ dàng hơn, từng người một đỏ mắt xin lỗi Hoắc Tiểu Tiểu và Lục Tinh Thần.

Hoắc Tiểu Tiểu không trả lời là không sao mà là hỏi bọn họ: “Vì sao các cậu nhất định phải bịa đặt tôi và Lục Tinh Thần mà không phải là người khác?”

Khương Tự Ninh nhìn Lục Tinh Thần một cái: “Chúng tôi rút thăm quyết định.”

“...” Rút thăm còn được.

Công bằng, công chính, công khai.

“Được rồi, chuyện này thầy cũng sẽ liên hệ với phụ huynh các em ấy, Hoắc Tiểu Tiểu, hai người các em quay về học đi.”

“Chờ một chút! Thầy Lý, thầy có liên hệ với bố em không? Nói chuyện này cho bố biết?”

“... Cái này thì vẫn chưa.”

“Vậy thầy gọi điện thoại cho bố em đi, gọi ngay bây giờ.”

“Chút nữa thầy gọi sau được không? Bây giờ thầy còn…”

Sao Hoắc Tiểu Tiểu có thể bỏ qua cơ hội này được: “Không được! Lúc thầy nghi ngờ em yêu sớm mời phụ huynh thì sao không để muộn chút rồi mời?”

Hình như là có lý.

Thầy chủ nhiệm nói không lại cô, ông lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Hoắc Tùy Thành.

Sau năm tiếng chuông reo lên, điện thoại được kết nối.

“Alo, xin hỏi anh là Hoắc Tùy Thành, bố của Hoắc Tiểu Tiểu đúng không? Tôi là thầy chủ nhiệm của Hoắc Tiểu Tiểu, hai ngày trước chúng ta đã gặp mặt… Đúng, là tôi, hôm nay tôi gọi điện cho anh là vì chuyện Hoắc Tiểu Tiểu yêu sớm lần trước, bây giờ đã điều tra ra là có bạn học cố ý bịa đặt, thậm chí là dùng ảnh photoshop để lừa gạt tôi… đúng, chính là như vậy… được, được, vậy...cứ như vậy trước.”

Thầy chủ nhiệm cúp điện thoại rồi nhìn Hoắc Tiểu Tiểu: “Được rồi, thầy đã giải thích rõ với bố em rồi.”

Tâm tình của Hoắc Tiểu Tiểu đã tốt hơn một nửa: “Cảm ơn thầy.”

Tối hôm nay về nhà, cô nhất định phải ở trước mặt bố cô hỏi cho rõ ràng, cái chuyện không tin tưởng cô này thì tính thế nào!

Hôm đó sau khi tan học, chuông hết giờ vừa vang lên, Hoắc Tiểu Tiểu ôm cặp sách, dùng tốc độ thi chạy trăm mét mà rời khỏi phòng học, một mình biến mất trong biển học sinh đang tan trường.

Tài xế dừng xe ở ven đường đón Hoắc Tiểu Tiểu đang chuẩn bị châm điếu thuốc chậm rãi chờ, lại không nghĩ rằng chuông vừa vang lên không lâu, cửa xe liền bị kéo ra.

“Chú Lâm, nhanh! Về nhà!”

Lão Lâm muốn nói lại thôi, cuối cùng ông lái xe về Hoắc Công Quán trong sự thúc giục của Hoắc Tiểu Tiểu.

Hoắc Tùy Thành vẫn chưa về, Hoắc Tiểu Tiểu lên lầu, trước tiên là nói với ông nội từ đầu đến cuối về việc xảy ra ngày hôm nay, nói xong thì là căm giận bất bình.

“Ông nội, ông xem, bố không tin tưởng con chút nào!”

Hoắc lão tiên sinh phụ họa với cô: “Chút nữa chờ bố con về, nhất định phải để bố nói xin lỗi con.”

Hoắc Tiểu Tiểu mạnh mẽ gật đầu: “Vâng!”

Nhưng buổi tối cô ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách đợi rồi đợi, trở về phòng rồi mở cửa ra, quay về phía cửa phòng làm bài tập, tới tận mười một giờ khuya cũng không đợi được bố cô về.

Gọi điện thoại thì dùng một chữ bận để qua loa rồi cúp máy.

Bận?

Gần đây cũng không thấy bố có bao nhiêu bận rộn, sao hôm nay đột nhiên lại bận rồi?

Cũng quá đúng lúc rồi.

Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ tới nghĩ lui, bất kể có phải là bố cô cố ý hay không, hôm nay cô đợi là cái chắc!

Đồng hồ chuyển hướng sang mười hai giờ, Hoắc Tiểu Tiểu rất buồn ngủ, dần dần mí mắt không chống đỡ nổi sự mệt mỏi, cô ngủ thiếp đi.

Lần nữa bừng tỉnh là bởi vì tiếng đóng cửa.

Hoắc Tiểu Tiểu mơ mơ màng màng mở mắt ra, nghe thấy tiếng đóng cửa, ý thức được có thể là bố cô trở về, cô giật mình ngồi dậy liền nhìn thấy cửa phòng vốn mở ra bây giờ được người ta đóng lại.

Chắc chắn là bố cô đóng!

Hoắc Tiểu Tiểu xuống giường rồi đi về phía phòng bố cô.

Cửa phòng đóng chặt, không khóa, vặn một cái là mở ra.

Hoắc Tiểu Tiểu đẩy cửa ra, nghe thấy tiếng xả nước trong phòng tắm, cô dứt khoát ngồi trên ghế sô pha, khoanh hai tay trước ngực, ngồi ở đó đợi bố cô từ trong phòng tắm đi ra.

Lần này xem bố còn tránh thế nào!

Khoảng mười lăm phút sau, tiếng nước trong phòng tắm cuối cùng cũng ngừng lại, Hoắc Tùy Thành mặc áo ngủ, lau tóc còn ướt, từ trong phòng tắm đi ra, vừa mở cửa liền nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm chỉnh mà ung dung ngồi trên ghế sô pha, trang nghiêm nhìn mình.

“...” Hoắc Tùy Thành thắt đai áo choàng tắm ở bên hông chặt thêm một chút: “Sao còn chưa ngủ?”

Hoắc Tiểu Tiểu hất cằm về phía chỗ trống của ghế sô pha ở bên cạnh: “Bố, ngồi.”

Hoắc Tùy Thành đứng tại chỗ không nhúc nhích: “Đã trễ như vậy rồi, có chuyện gì thì mai nói, về phòng ngủ đi.”

“Bố, ngày đó bố nói con yêu sớm cũng không để sang hôm sau nói.”

Hoắc Tùy Thành bất đắc dĩ thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô.

“Bố, hôm nay bố đã nhận được cuộc gọi của thầy chủ nhiệm lớp tụi con rồi nhỉ?”

Hoắc Tùy Thành gật đầu.

“Vậy bố không có bất kỳ điều gì muốn nói với con sao? Ảnh chụp là ảnh photoshop, tin đồn nói con yêu sớm là bịa đặt, nhưng bố lại tin, còn dạy dỗ con lâu như vậy, bố, có phải bố nên cho con một lời giải thích không?” Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm túc nhìn bố cô: “Bố, ngày đó sau khi tới trường học, bố không tin con, con thật sự rất khó chịu. Thầy giáo không tin con thì thôi, bố là bố con, sao có thể không tin lời con gái mình nói mà đi tin người khác? Lúc đó con… một thân một mình, con thật sự hy vọng sau khi con đến thì bố sẽ đứng về phía con, nhưng mà bố không có…”

Hoắc Tùy Thành thở dài: “Bố xin lỗi, chuyện này là vì bố có ấn tượng ban đầu, trước đó nhìn thấy thư tình con viết cho Dịch Khiêm, bố cho rằng…”

“Đó không phải là thư tình con viết cho Dịch Khiêm!”

“Đúng, đó không phải là thư tình con viết cho Dịch Khiêm. Ngày đó bố ở trong phòng con nhìn thấy thư tình mà bạn nữ khác viết cho Dịch Khiêm, là bố hiểu lầm, chuyện này đúng là lỗi của bố, không phân biệt rõ chân tướng mà đã đổ oan cho con, bố thành thật xin lỗi con.”

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu, cô rất hài lòng với câu xin lỗi thản nhiên như vậy của bố cô.

“Còn gì nữa?”

“Còn gì?”

“Ông nội nói, bố không chỉ phải xin lỗi con mà bố con phải tự kiểm điểm lại bản thân, sau này nếu như gặp lại chuyện như vậy thì bố phải làm gì.”

“Nếu như lại xảy ra chuyện như vậy, bố nhất định sẽ tin tưởng con trước tiên.”

“Hết rồi?”

Hoắc Tùy Thành nhìn dáng vẻ cô cố ý nghiêm mặt hưng sư vấn tội, anh bất đắc dĩ cười nói: “Vậy con muốn bố thế nào?”

Chỉ chờ câu này của bố đó!

Hoắc Tiểu Tiểu xụ mặt: “Trước đó con làm sai, bố bảo con viết kiểm điểm một ngàn chữ, bây giờ là bố làm sai, thế nào cũng phải…”

Cô dựng thẳng hai ngón tay lên, vừa định nói kiểm điểm hai ngàn chữ, Hoắc Tùy Thành híp hai mắt lại, từ trong cổ họng gạt ra một tiếng: “Hửm?”

Hoắc Tiểu Tiểu đảo mắt liền để ngón giữa xuống, cô dựng thẳng ngón trỏ: “Thế nào cũng phải viết kiểm điểm một ngàn chữ, bố không thể bởi vì mình là người lớn, làm sai chuyện rồi thì nhẹ nhàng bỏ qua, bố cảm thấy thế nào?”

“...”

“Đương nhiên, nếu như bố không muốn viết thì con sẽ không ép bố, con biết người lớn như bố đều vậy, người khác phạm lỗi thì nghiêm túc phê bình viết kiểm điểm, mình phạm lỗi thì…”

“Được, viết.”

Khóe miệng Hoắc Tiểu Tiểu khẽ cong: “Được, vậy ngày mai tan làm bố nhớ giao kiểm điểm một ngàn chữ cho con, chúc bố ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Loading...