Hôn Nhân Địa Ngục - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-11-20 21:43:12
Lượt xem: 0
Vết thương trên trán tôi dần bớt đau lại,cả buổi chiều tôi cũng biết điều lăn xăn phụ làm việc nTùng với Ngọc ,biết là phải dè chừng cô ấy nhưng tôi cũng không thể thể hiện thái độ ra mặt được vì dù sao tôi cũng là người mới,cô ấy là người cũ đã quá quen với mọi việc nơi này rồi,tính ra cô ấy cao hơn tôi 1 bật, và cũng coi như có quyền hạn trong nTùng, tôi mà cư xử không khéo chỉ có mà thiệt thòi cho chính tôi.
Ngọc nấu ăn tôi cũng ngồi phụ rửa trái cây rồi gọt vỏ sạch sẽ ,đúng là người giàu ăn có khác,toàn là nho xanh,táo với dâu tây thôi, những loại quả cực kỳ đắt tiền, trái nào trái nấy to ú và căng mộng nước chớ không phải như bọn dân quê như tôi lâu lâu mua được một cân ổi ,hai cân xoài đã thèm xoắn lưỡi ra rồi..
Vừa làm tôi vừa hé miệng hỏi Ngọc vài câu
--Ngọc làm ở đây được bao lâu rồi,tôi trông nTùng này rộng vậy mà chỉ mình cô dọn dẹp thôi sau?
Ngọc đang làm con cá chép to,nghe tôi hỏi cô ấy liền trưng ra gương mặt khá là tự tin mà trả lời tôi.
--Em làm ở đây 5 năm rồi chị, việc trong nTùng việc gì em cũng làm tốt nên bà chủ tin tưởng em lắm, đâu cần thuê ai nữa, à mà chị đừng xưng hô tôi với cô nữa nghe xa lạ lắm,cứ kêu em là em đi.
Ngọc trả lời tôi xong liền nở ra một nụ cười thân thiện lộ chiếc răng khểnh trông dễ thương vô cùng. Một phần do quen với cuộc sống tTùngnh thị nên cách ăn mặc của Ngọc cũng model lắm, nếu đem so sánh tôi với Ngọc tuy cùng là thân phận giúp việc nhưng có thể nói là không cùng đẳng cấp chút nào.
Tôi có chút tự ti nên lí nhí trả lời
--ừ,tại tôi..chị quen miệng, vậy mới 13 tuổi em đã làm ở đây rồi à?
--Dạ lúc trước mẹ em làm,sau em lớn mẹ dẫn em lên này với mẹ luôn.
--Vậy mẹ em đâu?
Ngọc nghe tôi hỏi, gương mặt bất chợt buồn hiu
--Mẹ em 2 năm trước bệnh nên mất rồi chị.
--Xin lỗi em nha ,chị không cố ý
-- không sao đâu chị..!!..
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./hon-nhan-dia-nguc/chuong-41.html.]
Ngọc trả lời tôi sau đó nhìn tôi rồi ra vẻ tò mò hỏi
--Sao chị lại nên này làm vậy? ai giới thiệu à?
Tôi nghe Ngọc hỏi trong lòng không khỏi xót xa rồi thuận miệng kể lại tất cả,kể cả chuyện bà Vân muốn tôi trong vòng 1 năm phải sinh con với cậu Dũng kia, nhưng tuyệt nhiên tôi không nói gì tới chuyện bà Vân là mẹ ruột tôi cho Ngọc nghe, vì tôi thấy ko cần thiết, với lại bà ấy đâu muốn nhận lại tôi đâu mà nói tới làm chi.
Tôi kể dài lắm nhưng khi nói tới việc bà Vân muốn tôi có con với người bị liệt tên cậu Dũng kia thì Ngọc liền thay đổi sắc mặt, cô ấy có phần phản ứng khó chịu trên mặt rồi hỏi lại tôi ngay
--Chị nói thiệt à? bà chủ muốn chị sinh con với cậu hai ,sao... có thể được chứ?
Nhìn thấy thái độ Ngọc đổi khác tôi liền giả vờ nói vào thử xem cô ấy thế nào
--Sao lại không thể,bà chủ cũng có nói khi chị sinh con xong bà sẽ trả tự do cho chị mà, thay gì sau một năm nếu không sinh được con chị sẽ bị bắt bán sang biên giới làm gái thì chẳng tTùng chị chấp nhận sinh con cho cậu hai ko phải tốt hơn sau.
Nghe tôi nói xong Ngọc liền mất Tùng tỉnh quát lên
--Không được,không ai được sinh con với cậu Dũng cả, kể cả chị.
Tôi cau mày, không hiểu tại sao Ngọc lại phản ứng như thế hay cô ấy thương thầm cậu chủ nTùng này nhưng thấy đôi mắt Ngọc đỏ ngầu tôi biết chắc Ngọc đang có ẩn tình gì đó nên tôi mạnh dạn nói tới
--Tại sao lại ko được vậy Ngọc.đó là yêu cầu của bà chủ mà.
Cô ấy nhìn tôi, không nói nữa mà chỉ im lặng, đôi tay xiết chặt lấy con d.a.o đang làm cá sau một lúc lấy lại Tùng tĩnh,chắc biết lúc nảy mình kích động vội nên Ngọc liền trưng ra bộ mặt vui vẻ giả lả với tôi
--À không,tại em lo cho chị nên em mới nói vậy thôi, chị cũng biết cậu Dũng khó tính mà. Chị mới lên thôi mà đã bị thương thế này rồi, nói gì đến việc có con với cậu. Có khi chị chưa được leo lên giường của cậu chắc đã bị đuổi mất rồi đấy.
Ngọc nói xong còn không quên nhìn tôi nhếch mép một cái thấy rõ giống kiểu đang khinh thường tôi vậy sau đó tiếp tục làm nốt những việc còn lại..
Tôi dù cố tình chọc cô ấy vậy thôi nhưng khi nghe những lời lẽ Ngọc vừa nói ra tôi cũng thấy hoàn toàn đúng,tôi đưa tay sờ lên vết thương mới vừa được băng lại mà đã thấy rùng mình rồi, kiểu này có khi chưa làm được việc tôi đã bị đưa vào cõi c.h.ế.t cũng nên.
Nghĩ tới thôi mà tôi đã sợ, cố lắc đầu cố ko nghĩ tới nửa vội cắt trái cây tTùngnh từng miếng vuông vức rồi xếp ngay ngắn ra diã theo lời Ngọc dặn sau đó để vào tủ lạnh..Rồi đợi Ngọc đem cơm chiều lên cho cậu Dũng xong tôi với cô ấy ăn cơm chung luôn vì tối nay khỏi chờ cơm bà chủ.