Hôn Nhân Địa Ngục - Chương 51
Cập nhật lúc: 2024-11-20 21:45:00
Lượt xem: 1
Thế nhưng chuyện tôi đang suy nghĩ tới lại trái ngược hoàn toàn với sự thật, khi mà tôi đang đỏ mặt đứng lúng túng chưa biết phải làm gì? Định mở miệng hỏi chú là chú đi vệ sinh tại giường luôn hay phải làm sao? Có cần tôi dìu chú vào toilet hay không, nhưng chưa kịp mở lời thì tôi đã vô cùng hốt hoảng khi mà trước ánh nhìn của tôi, trên chiếc giường lớn chú đang đưa tay Tùng thản kéo chiếc chăn ra rồi tự nhiên chú ngồi bật dậy, leo xuống giường và đi vào nTùng tắm như một người rất Tùng thường.
Tôi đứng hình, ánh mắt như treo lơ lửng tại chốn này...Vậy là hoá ra chú Dũng nTùng này không bị liệt mà chỉ là do chú giả vờ liệt để lừa dối mọi người thôi sao? Trong chuyện này? Rốt cuộc là có ẩn tình gì? Tấc cả sự thật như xoay vòng và tôi cũng đứng hình toàn tập trước sự thay đổi bất ngờ này của chú vì không ngờ là chú lại Tùng thường như không thể Tùng thường hơn như thế này, và cũng không thể ngờ chú lại dễ dàng tin tưởng tôi nhanh đến vậy.
Tôi ngẩn người ra và tự thầm hỏi rằng chú có tự tin quá không khi tin tưởng tôi nói ra bí mật của chú mà chẳng đề phòng gì cả khi mà tôi và chú mới gặp nhau chỉ có vỏn vẹn hơn một ngày mà thôi.
Cứ thế tôi đứng im lặng như tượng, đôi mắt cứ dán chặt về phía toilet cho đến khi người bên trong ung dung đi ra
Khi thấy Chú ngồi yên trên giường đối diện với tôi rồi tôi mới nghiêm túc hỏi
-- Chú không bị liệt thật hả?
-Ừ, tôi Tùng thường?
-Thế sao lại giả vờ bị liệt?
-Tôi thích?
-Ơ, thế chú dám cho con biết chú đang nói dối mọi người, chú không sợ con nói cho mọi người nghe sao?
Chú nghe tôi nói vậy, chỉ nhún vai và thản nhiên trả lời
--Thì tôi bị liệt thật mà, nhưng may mắn tôi khỏi sớm thôi. Nhưng còn vài chuyện tôi chưa điều tra ra được nên đành phải giả vờ tới bây giờ ! Còn chuyện cho cô biết sớm chỉ là bất đắc dĩ, lúc nãy đang đau bụng muốn đi vệ sinh. Nhưng cô cứ đứng đây thì làm sao tôi đi được, nên đành liều thôi. Chớ không lại ra quần thì mắc mặt lắm. Đường đường tôi cũng là đàn ông, lại đẹp trai thế này thì không thể tự tay mình hủy hoại bản thân mình được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./hon-nhan-dia-nguc/chuong-51.html.]
Chú nói một lèo, càng nghe tôi chỉ càng bĩu môi vì độ tự tin của chú, nhưng rồi vẫn còn đang thắc mắc câu lúc nãy chú nói nên cứ thế hỏi luôn cho ra lẽ
--Có chuyện gì mà chú phải nói dối, và chuyện gì phải điều tra. Chẳng lẽ trong nTùng này có ai muốn hại chú à? Mà con hỏi thật sao bao lâu nay chú giấu mọi người, nhưng nay lại tin tưởng một đứa lạ hoắc như con.
Tôi hỏi vậy đó, nhưng bất ngờ là chú lại cười rồi ra vẻ tự tin đứng lên đưa tay ra bóp chặt miệng tôi , chú lạnh giọng
--Vì tôi biết cô là con ruột bà Vân.
Tôi sửng sốt cứ trợn tròn mắt, ,bàn tay chú bóp chặt tới nổi hai bên má tôi hằn lên vết đỏ và đau vô cùng,. mắt tôi ngấn nước mở to nhìn chú, tôi nói
--Chú...chú... mà đau quá chú buông con ra được không? nhưng tại sao chú biết con là con ruột bà ấy rồi mà vẫn cho con biết bí mật của chú. Chú không sợ con mách lại bà à?
Dũng buông tôi ra, chú hờ hững bước thong dong đi lại ngồi xuống ngay chiếc bàn làm việc ,chậm rãi mở hộc tủ ra lấy trong đó 1 tấm hình đã cũ sau đó quay người bước lại đưa ra trước mặt tôi rồi cất lời
--Đây là hình của ai cô biết chứ? Cô nhìn đi, xem có quen hay không?
Tôi đưa tay lên cầm lấy tấm hình từ tay chú đưa mình mà trong lòng bất chợt dấy lên sự hồi hộp khôn lường,.đưa mắt nhìn xuống tấm hình bất chợt tôi ngạc nhiên hỏi lại
--Đây là hình của cha tôi và tôi mà,tại sao chú….Chú lại có nó?
Tôi hỏi dứt lời Chú đột nhiên khom sát vào mặt tôi, vẻ mặt đầy nghiêm nghị
--Bí mật? nhưng tóm lại tôi biết cô là con ruột của bà Vân,và tôi tin tưởng cô sẽ không bán đứng tôi đâu..với lại bây giờ cô là người được bà Vân cài vào chăm sóc tôi, chúng ta gặp nhau thường xuyên tôi giấu cô đồng nghĩa tôi phải chịu thiệt thòi rồi.
Nói xong trên miệng chú nở nụ cười bí hiểm tôi nhìn theo mà cứ khó hiểu vô cùng trước một người bí ẩn như chú.