Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hôn Nhân Địa Ngục - Chương 88

Cập nhật lúc: 2024-11-20 21:50:09
Lượt xem: 0

Tôi thở dài đúng là theo tôi và Dũng dự đoán thì viên thuốc tránh thai là do con Ngọc bày ra. Dù đã đoán được nhưng nghe tận mắt nó trình bày tôi cũng ko khoi rùng mình,nhưng bây giờ chân tướng đã được con Ngọc làm rõ cũng do nó yêu đơn phương Dũng mà ra, với lại nó cũng bị bà Vân khống chế và nó cũng còn nhỏ nên tôi chẳng trách nó nữa. Chỉ thấy càng biết nhiều chuyện trong nTùng này, tôi càng cảm thấy sợ hãi.

….

Con Ngoc nói đến đây bà Vân đã nhanh chóng lau tới tát cho nó mấy phát, tát tới mức miệng con nhỏ đầy m.á.u nhưng nó lúc này dường như chẳng còn lo sợ bà Vân nữa bà Vân tát nó vừa xong nó đã liền nTùngu tới đạp cho bà ta một phát ngã chúi nhủi nằm luôn xuống nền nhà.

Ở bên cạnh nhìn con Ngọc ra tay mẹ nó đã kịp ngăn cản nó lại sau đó bà lên tiếng

--Thôi thôi con đừng đánh nữa bây giờ ở đây có cậu Dũng rồi con cứ để cậu quyết định .

Rồi bà nhìn qua Dũng đột nhiên bà kéo con Ngọc và bà ấy quỳ rạp xuống trước anh. Giọng bà run run van xin

--Những lời bé Ngọc vừa nói là đúng toàn bộ sự thật, mấy năm qua vì che giấu tội lỗi của mình mà bà ấy đã bắt tôi nhốt lại như một con ch.ó để uy h.i.ế.p con gái tôi, xin cậu lấy lại công bằng cho mẹ con tôi được không cậu !

Tôi nhìn cảnh này không kìm lòng được liền đi lại đỡ lấy con Ngọc và mẹ nó đứng lên sau đó tôi nhìn sang Dũng và hỏi anh

--Vậy ra trong chiếc điện thoại có đoạn ghi âm đấy anh !bây giờ chúng ta làm sao chiếc điện thoại đó đã hết pin rồi mà.

Anh đang dùng ánh mắt sắc lạnh đối với bà Vân nhưng khi nghe tôi lên tiếng anh lập tức thay đổi biểu cảm, ánh nhìn anh dịu dàng rồi mỉm cười ôn nhu với tôi.

-- Anh đã sạc xong lúc tối rồi.

Nói đoạn Dũng rút trong túi quần ra chiếc điện thoại đưa ra trước mặt chúng tôi.

Vừa nhìn thấy bà Vân đã xanh cả mặt, vội lao tới giật lấy nhưng bị Dũng một cước đá văng xuống nền nTùng lần nữa

Dù đau đớn nhưng bà ta vẫn luôn mồm

--Trả lại đây cho tao --Trả lại đây cho tao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./hon-nhan-dia-nguc/chuong-88.html.]

Dũng lạnh lùng Tùng thản tiếp lời bà Vân trong sự oán hận

--Ba tôi mù quáng nghe lời bà chứ tôi thì không tin bà đâu .Từ lúc Mẹ tôi mất tôi đã nghi ngờ bà rồi nhưng chưa đủ bằng chứng tôi mới im lặng tới bây giờ , bà nghĩ bà dễ ăn gia sản của gia đình tôi lắm à , định để cho Trang mang thai con tôi như lời ba tôi dặn xong bà lấy hết cổ phần công ty ba tôi rồi cao chạy xa bay à . Xin lỗi bà tôi nói thẳng một đồng tôi cũng không để cho bà lấy đâu? mà bà nghĩ bà lấy tiền xong là được à mấy năm nay bà vay mượn ngân Tùngng tín chấp để làm cái vỏ bọc bên ngoài nhưng bà không lường trước được ngân Tùngng tín chấp mà cho vay tiền là của tôi đó .(Dũng nhếch môi mỉa mai nói tiếp) bà có muốn bán công ty cũng không tới được bà bán đâu .Còn bây giờ thì bà lên đồn Công an với đoạn ghi âm này và những bằng chứng tôi thu thập được trong mấy năm qua mà lãnh tội nhé .

Ngừng lại anh quay sang bảo anh Phúc

--Phúc giải bà ta đi đi, và nộp luôn những chứng cứ liên quan luôn. Việc này tôi giao cho cậu, bao giờ công an triệu tập lấy lời khai tôi sẽ lên đó một chuyến.

Phúc gật đầu trả lời

--Okay sếp

Bên ngoài hai thằng đầu gấu xuất hiện nhanh như chớp lao vào giữ c.h.ặ.t t.a.y của bà Vân lại rồi kéo ra.biết bây giờ mình yếu thế bà ta không còn vùng vẫy nữa chỉ biết lớn tiếng mà gàu to mồm

-- Buông tao ra buông tao ra

Con Trang cũng vội cTùngo chúng tôi rồi ra theo anh phúc vừa đi theo nó vừa mai mỉa bà ta

--Im đi còn được khoan hồng lắm mồm có mà ngồi tù mục đích nghe không bà già!

Nhìn bà Vân bị người của Dũng đưa đi tôi có chút hơi bùn tự dưng trong tim hơi nhói,nhưng biết sao được dù gì bà ta cũng đâu phải mẹ ruột tôi,với lại đây là món nợ m.á.u của gia đình anh tôi phải để anh toàn quyền quyết định chứ..

Mọi việc đã ổn thỏa, Lúc này chợt con Ngọc nó đi lại,nắm lấy tay tôi nó thỏ thẻ

--Chị Trang cho em xin lỗi vì thời gian qua em đã ghét chị nhé!

Tôi mỉm cười bắt lấy tay nó mà dịu giọng

--Không gì nè, chị không buồn em đâu.Yên tâm em nhé

-Dạ…

Loading...