Hồng Hoang Chiến Tâm - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-04-12 15:23:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoa Tiên Gia Trang – một danh xưng vang vọng trong giang hồ, ẩn mình nơi non nước hữu tình, mây trắng vờn quanh những ngọn đồi xanh, suối biếc róc rách như khúc nhạc ngàn năm không dứt. Đây chính là nơi cư ngụ của Võ lâm minh chủ – Dương Vỹ, người nắm giữ vận mệnh võ lâm trong tay.
Thoạt nhìn, gia trang toát lên vẻ thanh tịnh, trầm mặc như thoát ly trần thế. Nhưng giữa vẻ ngoài an nhiên ấy, những cơn sóng ngầm trong giang hồ lại đang cuộn trào dữ dội. Tin tức về đảo Chết bất ngờ biến mất như một cơn lốc xuyên qua từng môn phái, thổi bùng ngọn lửa nghi ngờ và hỗn loạn. Võ lâm dậy sóng, các bang phái tranh đoạt Bảo Lâm Cốc, nơi được đồn là chốn ẩn giấu bí kíp thất truyền. Dương Vỹ nhíu mày, sắc mặt trầm trọng – lần này, ông không thể khoanh tay đứng nhìn.
Mà lý do khiến ông vẫn chưa rời khỏi Hoa Tiên, lại chẳng phải vì chính sự… mà là vì đứa con trai yêu quý của ông – Dương Minh.
– Cha, con vừa làm bánh đậu xanh, người nếm thử đi!
Giọng chàng thanh niên vang lên đầy hào hứng, tay bưng mâm bánh nghiêng nghiêng, mắt sáng như sao trời. Dương Vỹ nhìn đứa con, lòng không khỏi mềm lại. Bánh đậu xanh… là món mà phu nhân ông khi còn sống từng làm tuyệt hảo. Nhưng tài nghệ của Dương Minh thì… ừm… ai từng nếm qua đều không thể nói nên lời. Có điều, làm cha, Dương Vỹ không nỡ từ chối.
– Minh nhi, con không cần phải tự mình vào bếp làm gì đâu…
– Không được, cha gần đây vất vả, thức khuya nhiều, không ăn làm sao có sức?
– Được rồi… con để đó, lát nữa cha sẽ ăn.
Dương Minh mỉm cười, quay người rời đi trong khi Dương Vỹ lau trán, thở hắt ra một hơi dài.
Đúng lúc đó, lão quản gia bước vào, khẽ cúi đầu:
– Thiếu gia, lão gia có việc gấp cần bàn.
Sau một hồi trao đổi ngắn, Dương Vỹ gật đầu, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng. Ông trở vào phòng, lặng lẽ lấy thanh đao treo trên vách, lão quản gia cũng chuẩn bị túi hành trang.
– Cha lại đi sao? – Dương Minh hỏi khẽ.
– Giang hồ giờ đây rối ren, là minh chủ, ta không thể chần chừ thêm được nữa.
Tien
– Cho con đi cùng.
– Thiếu gia, xin hãy để lão gia yên lòng. Người cần hậu phương vững chắc, mà thiếu gia chính là chỗ dựa ấy.
– Minh nhi, con ở lại… chờ cha bình an trở về.
Dương Minh cắn môi, rồi khẽ gật đầu.
– Vâng… con hiểu rồi.
Nhưng chẳng ai ngờ, thiếu niên ấy vừa quay lưng đã lặng lẽ chuẩn bị hành lý. Vốn dĩ chàng đâu dễ dàng từ bỏ. Đợi cha rời đi chưa bao lâu, Dương Minh đã bám theo, chỉ tiếc là bị phát hiện bởi vị sư huynh nghiêm khắc Tiêu Vỹ Dạ.
– Lần này đệ không được về đâu. – Dương Minh tha thiết, đôi mắt ngập tràn quyết tâm.
Tiêu Vỹ Dạ thở dài bất lực, cuối cùng vẫn nhượng bộ, cùng đệ đệ hành tẩu giang hồ. Họ dừng chân tại một quán trọ nhỏ ven thành, vừa ăn uống no say xong trở về thì Dương Minh tá hỏa khi phát hiện hành lý bị mất.
Sau hồi lục tung cả quán, họ tìm thấy túi đồ… nằm trong phòng một nam tử xa lạ – Mạc Nhược Phong. Khi cả hai xông vào phòng, hắn chỉ nghiêng đầu hỏi:
– Hai vị làm gì ở phòng ta vậy?
– Làm gì à?! Tên trộm to gan! Dám lấy đồ của ta? – Dương Minh nổi giận, tung cú đá nhưng bị Nhược Phong nhẹ nhàng né tránh, khiến chàng càng thêm tức giận.
– Dương Minh, bình tĩnh! – Tiêu Vỹ Dạ giữ c.h.ặ.t t.a.y đệ, – Chưa chắc là hắn làm.
– Vật chứng còn đó! – chàng chỉ vào túi đồ đặt ngay bàn.
– Ồ, là cái này sao? – Nhược Phong cầm túi lên – Ta đang định trả lại.
– Lấy đồ rồi còn giả vờ? Trả đây! Trả nhẫn cho ta!
– Nhẫn gì cơ? – Nhược Phong ngớ người – Ấy chà, tiểu huynh đệ cũng tuấn tú đấy, nhưng mà trao nhẫn thì hơi…
Bốp! – Một cú đ.ấ.m dứt khoát khiến hắn ngã lăn ra đất.
– Đó là vật gia truyền của mẫu thân ta… – Dương Minh rưng rưng – …ta không thể để mất…
Nhìn dáng vẻ run rẩy ấy, Mạc Nhược Phong thu lại vẻ trêu chọc, khẽ nói:
– Ta xin lỗi… là ta sơ suất.
Tiêu Vỹ Dạ gật đầu nhẹ:
– Tại hạ xin thay mặt đệ ta xin lỗi, nhưng công tử có thể cho biết vì sao túi đồ lại ở đây?
– Thật ra… ta thấy một kẻ lén lút ném túi vào phòng mình. Ta định đợi ai đó đến nhận rồi trả lại. Chỉ tiếc, ta không nhìn rõ mặt hắn, còn bị một luồng tà khí cản lại khi truy đuổi… Nếu không có chút khinh công, ta đã mất mạng.
– Thôi được, Minh nhi, chúng ta đi thôi.
Dương Minh lau nước mắt, không nói gì. Nhìn dáng vẻ ấy, Nhược Phong bất giác bước tới, rút khăn tay trao cho chàng.
– Tiểu huynh đệ… ta hứa, ta sẽ giúp tìm lại chiếc nhẫn đó.
Một luồng sát khí bất chợt phả tới khiến hắn rùng mình, ngoảnh đầu chỉ thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Vỹ Dạ. Nhược Phong cười gượng:
– Là tại ta vô dụng, không giữ được manh mối. Nhưng nhất định, ta sẽ không để kẻ đó thoát.
– Cáo từ. – Tiêu Vỹ Dạ lạnh giọng.
Họ quay lưng rời đi. Dương Minh chẳng nói một lời, nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng.
Tô Thời An nhẹ nhàng vắt chiếc khăn đã thấm nước thuốc, rồi cẩn thận đắp lên trán vị khách đang mê man. Thân là người học y, y vẫn không thể thản nhiên trước bệnh tật của kẻ khác, dù chẳng phải thân quen. Chủ quán trọ, thấy y một lòng cứu người, đã cảm động đến mức mấy ngày nay không tính thêm tiền phòng.
Từ sau lần bị ám sát, tướng quân Trác Lam Huyền có vẻ cảnh giác hơn hẳn mỗi khi y muốn ra ngoài. Điều đó khiến lòng Tô Thời An trở nên trĩu nặng bởi nỗi áy náy. Đêm trước, y trằn trọc mãi không yên giấc, đến gần sáng mới nghe tiếng động khẽ nơi cửa. Là Trác công tử trở về, dáng vẻ mệt mỏi. Tô Thời An định lên tiếng, nhưng người kia chỉ lắc đầu nhàn nhạt, nói rằng muốn nghỉ ngơi.
Ngay sau đó, chủ quán trọ khẩn thiết hỏi xem có ai biết y thuật để cứu một vị khách bị thương hàn nặng ở gian phòng dưới. Không đợi suy nghĩ, Tô Thời An lập tức nhận lời. Dù chỉ là thương hàn, nhưng người này đã bệnh hơn hai ngày, lại ăn uống thất thường khiến thể trạng sa sút nghiêm trọng. Phải mất vài ngày chăm sóc kỹ lưỡng, bệnh nhân mới có dấu hiệu hồi tỉnh.
Lúc này, y đang cẩn thận xem xét mạch tượng, dùng nước thuốc lau trán, hạ sốt, thông khí, lại dùng nội tức dẫn dược vào cơ thể người bệnh. Khi thấy sắc mặt đã đỡ hơn, Tô Thời An liền quay sang dặn dò người nhà:
– Ta thấy vị tiểu huynh đệ này đã khá hơn nhiều. Khi tỉnh lại, hãy cho uống chén thuốc ta đã sắc sẵn. Nhớ đừng để nguội kẻo giảm hiệu quả.
– Đại ca, thật đa tạ huynh! – Người nhà cúi đầu cảm kích.
– Đừng khách sáo. Ta phải vào rừng hái thêm dược liệu. – Y mỉm cười, dáng vẻ ôn nhu nhưng quả quyết.
– Vâng… mong huynh đi cẩn trọng.
Vừa đẩy cửa bước ra, Tô Thời An liền bắt gặp Trác Lam Huyền đang đứng đó tự bao giờ. Người kia, vẫn trầm mặc như thường lệ, chỉ dịu giọng hỏi:
– Công tử muốn vào rừng sao?
– Phải. Hôm trước ta có thấy vài loại thảo dược hiếm ở ven đường, nghĩ nên quay lại hái, có thể sẽ hữu dụng về sau.
– Ở tiên giới không thiếu thảo mộc quý hiếm. – Trác Lam Huyền thoáng cau mày.
– Trác tướng quân...
– Cứ gọi ta là Lam Huyền là được. Gọi “tướng quân” e rằng khiến người ngoài hiểu lầm.
– Vậy... xin mạn phép, Lam Huyền công tử. Những dược liệu này rất hữu hiệu trong việc trị độc, sát trùng, có thể cứu người trong lúc hiểm nguy.
– Vậy ta đưa công tử đi.
Chẳng đợi y phản ứng, chàng đã quay bước. Tô Thời An lặng lẽ nhìn theo. Người ấy, hôm nay không khoác chiến bào tiên giới, mà chỉ vận một thân thường phục nhẹ nhàng, mái tóc buộc lỏng sau lưng, khí chất phong trần mà không mất phần quý phái. Dáng vẻ đó... chợt khiến y nhớ đến một người.
– Đây là Xà hàm thảo, chuyên trị rắn độc. Còn kia là Bạch ngạc nai, giúp ích cho tim mạch, cầm máu, thậm chí có thể luyện đan trị thương. – Tô Thời An vừa nói vừa cúi nhặt những nhánh cây như báu vật.
– Công tử thật hiểu biết. – Trác Lam Huyền nhẹ giọng. Chàng tuy từng chinh chiến muôn nơi, nhưng vốn không tinh thông y thuật, thường chỉ dùng thuốc do ngự y chuẩn bị sẵn. Nay nhìn thấy Tô Thời An rạng rỡ kể tên từng loài thảo mộc, thần sắc như ánh dương soi rọi núi tuyết, không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ.
– Kia nữa! Uất kim hương! Có thể điều chế dược đan trị nội thương. – y reo lên như trẻ con thấy kẹo ngọt.
Đột nhiên, ánh mắt y rực sáng khi nhìn thấy một loại cỏ màu hồng phấn mọc bên vách đá
– Là Hồng ngạc mai! Nếu phối hợp với Xà hàm thảo, có thể giải trăm loại độc!
Vừa dứt lời, bóng người đã lướt nhanh như cánh nhạn. Trác Lam Huyền phi thân xuống vách, giây lát sau đã quay lại, trên tay là một nhành hoa quý hiếm.
– Ai dạy công tử y thuật? – Chàng đưa hoa cho y.
– Mẫu thân ta. – Tô Thời An nhận lấy, mắt ánh lên niềm tự hào. – Người luôn nói: biết y thuật là nắm giữ cơ hội sống của người khác trong tay mình.
“Không ngờ thiên tiên trưởng lão lại có hậu duệ tài hoa đến vậy.” – Trác Lam Huyền thầm nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hong-hoang-chien-tam/chuong-5.html.]
Khi trưa tới, họ ngồi nghỉ dưới một tán cây. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa và hương người hòa quyện. Tô Thời An lấy ra một túi thơm, đặt vào tay chàng.
– Tặng huynh.
– Đây là...?
– Túi thơm do ta làm. Bên trong là Thần tiên trà, một loại trà dược giúp điều khí dưỡng thần, tinh thần thư thái. Xem như lời cảm tạ vì huynh đã cứu mạng ta.
– Đa tạ... – Trác Lam Huyền thoáng ngỡ ngàng, rồi nở một nụ cười hiếm có.
Ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc ngập tràn lặng yên – như cả thế gian đều ngừng lại.
Đêm buông màn tĩnh lặng. Ánh đèn trong phòng được nữ tỳ khêu lại cho sáng hơn. Tỳ nữ thì thầm:
– Thiếu gia, hôm nay nô tỳ nghe được một chuyện lạ.
Tô Thời An đang hòa thuốc, ngẩng lên:
– Chuyện gì?
– Có người đồn rằng có ba vị công tử cứu họ khỏi bọn cướp trên đường. Một người tên là Mạc Lăng Tiêu, một là Lâm Tu Đình, còn lại là Phó Kỳ Duật...
– Mạc Lăng Tiêu?
– Không phải đó là tên của Thái tử sao?
– Họ có nói gì thêm không?
– Chỉ nghe rằng vùng Mãnh Sa địa đang náo động vì lời đồn kho báu, nên nhiều người đến tìm việc, nhưng lại gặp cướp. Họ còn kể, trên đường đến đây, tận mắt chứng kiến các bang phái c.h.é.m g.i.ế.c nhau… ghê rợn vô cùng.
– Vùng này vốn là nơi giao nhau giữa các tiểu quốc, không thể nào yên ổn như kinh thành được. – Tô Thời An nhẹ nhàng vắt thuốc.
– Nhưng nếu đúng là ba vị công tử ấy… chẳng phải Thái tử đang ở Thượng Tể sơn tĩnh dưỡng sao?
– Đừng lo chuyện người khác. Ngủ đi. Khuya rồi.
– Dạ, thiếu gia.
Tỳ nữ rời đi. Trong phòng chỉ còn mình Tô Thời An. Y ngồi lặng thật lâu bên ánh đèn khuya, như đang cân nhắc điều gì đó không nói thành lời. Sau cùng, y lấy ra một tờ giấy, viết thư, đặt ngay ngắn trên bàn. Trời chưa kịp sáng, Tô Thời An đã thu xếp hành lý, lặng lẽ lên đường – thẳng hướng Mãnh Sa địa.
Tô Thời An rảo bước trên con đường mòn phủ đầy bụi đỏ, ánh chiều tà rót qua từng tán lá như tơ vàng vương vấn. Trước mặt y là Tín Thạch trấn – nơi có thể bắt thuyền vượt nước đến Mãnh Sa địa nhanh nhất. Nếu chỉ có một mình Mạc Lăng Tiêu, có lẽ y sẽ nghĩ là trùng hợp tên gọi. Nhưng khi nghe tin có cả Lâm Tu Đình đồng hành, Tô Thời An không thể không nghi ngờ: liệu người đó thật sự đang hướng về nơi ấy?
Chỉ là… y quên mất một điều. Đôi mắt mình từng vô tình nhìn thấy khuôn mặt mà không nên thấy.
Đêm hôm đó, khi truy kích kẻ mang mặt nạ quỷ Dạ Xoa, Trác Lam Huyền đã đánh hắn trọng thương. Trong cơn điên cuồng liều mạng, hắn kích hoạt bạo phát, định kéo cả hai cùng xuống địa ngục. Trác Lam Huyền buộc phải nhảy lùi tránh né. Tiếc thay, tên đó vẫn kịp thoát thân. Công phu hắn sở hữu khiến Trác Lam Huyền phải nghi ngờ: cớ sao nhân giới lại có tồn tại loại sức mạnh ấy?
Lúc này, Tô Thời An vẫn ung dung bước, không hay biết bản thân đang bị dõi theo. Cho đến khi một mũi phi tiêu lướt sát mái tóc, mang theo tiếng gió réo.
— Ai? — Tô Thời An lập tức thủ thế.
Liên tiếp phi tiêu dội tới, y nhanh chóng né người. Từ hai bên đường, bốn kẻ mặc hắc y xông ra, mặt giấu sau lớp mặt nạ quỷ Dạ Xoa, tay cầm kiếm lấp lánh sát ý.
Trác Lam Huyền ẩn thân trong bóng tối, giữ khoảng cách đủ xa để quan sát. Trừ phút giây đầu tiên có phần sơ suất, chàng nhận thấy Tô Thời An hoàn toàn làm chủ trận chiến. Mấy tên này chỉ là hạng lâu la, so với kẻ đã từng ám sát chàng, chẳng đáng để lo ngại. Với kinh nghiệm luyện binh dày dạn, Trác Lam Huyền đã sớm nhìn thấu chiêu thức đơn sơ của chúng. Nhưng chàng không vội can thiệp — để xem Tô Thời An có bản lĩnh đến đâu.
Chỉ trong chớp mắt, Tô Thời An đã đoạt kiếm của tên lao tới đầu tiên, tung liên hoàn cước khiến hắn không kịp trở tay. Linh Hạc quyền được thi triển với tốc độ lôi điện, uyển chuyển như nước lùa qua khe đá, dùng chính lực đạo của địch phản kích sơ hở của chúng. Một cú xoay người mãnh liệt như gió lốc, hai tên còn lại lập tức đo đất.
Thái sư từng không tiếc công mời đích thân cao thủ của phái Kim Long Thần Quyền truyền thụ võ học cho y. Dù không đạt tới trình độ sư phụ, nhưng y cũng lĩnh hội được bảy tám phần tinh túy. Loại võ công này thiên về phòng thủ và tốc độ, kết hợp với thân pháp uyển chuyển, có thể hóa giải sức mạnh bằng sự mềm mại, mượn đòn phản đòn.
Bốn tên nằm bất động dưới đất. Nhưng khi Tô Thời An quay lại, ba kẻ trong số đó đã chết, môi tím bầm – trúng độc. Tên còn lại hoảng hốt chưa kịp chạy đã bị Trác Lam Huyền bất ngờ xuất hiện, nhấc bổng lên, điểm huyệt.
— Nói, các ngươi từ đâu tới? — Giọng Trác Lam Huyền trầm lạnh như gió đêm.
Hắn không đáp. Trác Lam Huyền vừa định lột mặt nạ, đối phương đã tự cắn lưỡi c.h.ế.t ngay tại chỗ. Tô Thời An kinh hoàng, chưa từng chứng kiến sự tuyệt vọng cuồng nộ đến mức sẵn sàng tự sát.
— Nếu định đến Mãnh Sa địa — Trác Lam Huyền nhìn y, ánh mắt thâm trầm — thì chuẩn bị tinh thần chứng kiến nhiều thứ tàn nhẫn hơn thế này. Chi bằng theo ta, đến Tiên giới đi.
Dù từng nghe nhiều về m.á.u tanh giang hồ, nhưng chứng kiến tận mắt vẫn khiến lòng người trĩu nặng. Dẫu vậy, Tô Thời An là y giả, đã quen nhìn sinh tử. Vì mục tiêu chuyến đi, chàng chỉ khẽ lắc đầu. Trác Lam Huyền hỏi:
— Vì sao công tử muốn tới Mãnh Sa?
— Ta đã ghi rõ trong thư.
— Thư nào? — Trác Lam Huyền nhíu mày.
— Thế sao tướng quân lại có mặt ở đây?
— Đã bảo đừng gọi ta như thế. Ta chỉ thấy công tử rời đi liền âm thầm theo sau.
— Vậy… còn mấy kẻ này?
— À, ta định ra tay sớm… nhưng rồi nghĩ, để ngươi tự xoay sở, không khéo lại bị trách cướp công… — Trác Lam Huyền bật cười khi thấy nét mặt Tô Thời An như thể đang hỏi “ngươi muốn ta c.h.ế.t à?”.
— Nếu ta không địch nổi?
— Ta vẫn ở phía sau. Chỉ là công tử không nhận ra thôi.
— …Thật ngốc, bị theo dõi mà chẳng hay biết.
— Ngốc thật. Đi thôi.
— “Chúng ta” sao? — Tô Thời An ngạc nhiên.
— Công tử nghĩ công tử sẽ an toàn khi đi một mình à?
Trên thực tế, Trác Lam Huyền đã được Thiên Tiên trưởng lão giao nhiệm vụ bảo hộ Tô Thời An, nhưng không được dẫn địch về Tiên giới. Đây là biện pháp tốt nhất. Hơn nữa, chuyến đi này cũng nhằm truy tìm bảo vật – mà trưởng lão hẳn cũng có dụng ý cho hai người đồng hành…
— Trác tướng quân, sao có nhiều người đổ đến Mãnh Sa địa thế?
— Họ đều truy tìm báu vật.
Tô Thời An chau mày. Chẳng lẽ Mạc Lăng Tiêu cũng vì thế mà nói dối mình?
— Công tử đang nghĩ gì vậy?
— Không, không có gì… À mà, chẳng phải công tử phải về Tiên giới sao? Thế này e là…
— Không cần lo cho ta.
— Nhưng mọi người đang săn tìm thứ gì?
— Còn công tử, có muốn tìm không?
Giữa ánh tà dương đổ dài trên con đường đỏ bụi, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Gió cuốn nhẹ, thời gian như trôi mau, đến cuối ngày, họ đã đặt chân tới Tín Thạch trấn.