Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 42: Nếu Muốn Chạy, Em Muộn Rồi
Cập nhật lúc: 2025-02-20 20:37:06
Lượt xem: 1
Hạ Vy cảm thấy hơi thở của Trần Minh gần trong gang tấc. Đôi mắt anh sâu thẳm, tối đen như vực thẳm không đáy, khiến cô cảm thấy bản thân như đang đứng bên bờ vực, chỉ cần một bước chân sai lầm là có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cô nuốt khan, cố giữ bình tĩnh:
"Trần Minh, em không có ý giấu anh. Chỉ là… chuyện này thật sự không quan trọng."
Trần Minh cười khẽ, nhưng trong nụ cười đó chẳng hề có sự dịu dàng.
"Không quan trọng?" Anh nghiêng đầu, bàn tay giữ chặt lấy cằm cô, bắt cô phải đối diện với mình. "Hạ Vy, em nghĩ anh dễ bị lừa như vậy sao?"
Hạ Vy cắn chặt môi, ánh mắt d.a.o động.
Trần Minh không phải người dễ bỏ qua bất cứ điều gì, đặc biệt là khi liên quan đến cô. Cô biết rõ điều đó, nhưng lại không ngờ hôm nay anh lại phản ứng mạnh đến vậy.
Thấy cô không nói gì, Trần Minh cười lạnh.
"Em im lặng nghĩa là thừa nhận?"
Hạ Vy vội vàng lắc đầu.
"Không phải! Em chỉ… không muốn nhắc đến quá khứ thôi."
Cô không nói dối.
Gặp lại Lục Thành, người đàn ông đã từng khiến cô rơi vào ác mộng, không phải là điều cô muốn.
Nhưng Trần Minh không tin.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Một người em không muốn nhắc đến, nhưng vẫn lén lút gặp gỡ? Hạ Vy, em nghĩ anh dễ dàng tin vào lý do đó sao?"
Hạ Vy siết chặt tay, hạ giọng:
"Em không lén lút."
"Không lén lút?" Trần Minh nhếch môi. "Vậy sao em không nói với anh?"
Cô nghẹn lời.
Sự im lặng của cô khiến Trần Minh càng thêm khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-hon-nhan/chuong-42-neu-muon-chay-em-muon-roi.html.]
Bỗng nhiên, anh cúi sát lại, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô:
"Nếu em muốn chạy trốn khỏi anh… thì muộn rồi."
Hạ Vy giật mình, muốn lùi lại theo bản năng, nhưng Trần Minh đã nhanh hơn một bước, giữ chặt eo cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
"Trần Minh!"
"Suỵt…" Anh đặt một ngón tay lên môi cô, ánh mắt sắc bén. "Anh đã cảnh báo em rồi, Hạ Vy. Một khi đã là người của anh, thì đừng hòng nghĩ đến chuyện chạy trốn."
Cô hít sâu một hơi, cảm thấy trái tim mình đập loạn xạ.
Hạ Vy hiểu rõ Trần Minh là kiểu người bá đạo thế nào. Nếu như anh đã để mắt đến thứ gì, thì sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Nhưng vấn đề là…
Cô chưa bao giờ muốn trở thành "người của anh".
Hạ Vy cắn môi, hạ giọng:
"Trần Minh, anh không có quyền kiểm soát cuộc sống của em."
Anh khẽ cười, nhưng ánh mắt lại chẳng hề có ý cười.
"Hạ Vy, nếu em thật sự nghĩ như vậy, thì anh e là em đã đánh giá sai về anh rồi."
Cô sững người, chưa kịp hiểu hết ý tứ trong lời nói của anh thì điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Hạ Vy theo bản năng giật nhẹ tay, nhưng Trần Minh đã nhanh chóng giữ lấy cổ tay cô.
"Để anh xem ai gọi?"
Cô giãy nhẹ, nhưng anh đã nhanh chóng lấy điện thoại từ tay cô, nhìn thoáng qua màn hình rồi nheo mắt lại.
"Lục Thành?"
Không khí trong xe trở nên căng thẳng trong tích tắc.
Hạ Vy cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cô chưa kịp phản ứng thì Trần Minh đã bắt máy, đưa điện thoại lên tai mình, giọng nói đầy nguy hiểm:
"Cậu gọi cho cô ấy làm gì?"