Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Vy đứng bất động giữa căn phòng vắng, nơi ánh sáng hắt từ ô cửa sổ kéo dài một vệt mờ nhạt trên sàn gạch lạnh. Cô nghe thấy tiếng bước chân anh rời đi—trầm, chắc, từng nhịp một như đang gõ vào lòng cô. Trần Minh thật sự rời đi rồi. Không một lời dặn dò, không một ánh mắt lưu luyến.
Cô nên mỉm cười. Cô nên thấy giải thoát. Nhưng khóe môi lại run rẩy, cổ họng nghẹn ứ.
Hạ Vy khuỵu xuống, bàn tay ôm lấy n.g.ự.c trái. Trái tim cô đập hỗn loạn như thể bị rút cạn nhịp sống. Trước kia, cô từng nghĩ mình có thể dễ dàng thoát ra. Rằng chỉ cần giữ vững lý trí, cô sẽ không rơi vào cái hố sâu không đáy mang tên Trần Minh.
Nhưng cô đã rơi. Mà còn rơi sâu đến mức không tìm nổi đường ngược lại.
**
Một tuần trôi qua.
Hạ Vy không liên lạc. Trần Minh cũng không xuất hiện. Sự im lặng như một màn sương dày đặc phủ kín mọi khoảng trống giữa họ.
Người ta vẫn thấy Trần Minh nơi những bữa tiệc xa hoa, vẫn là ánh mắt kiêu bạc và nụ cười lạnh như băng. Nhưng không ai thấy được—mỗi đêm, anh vẫn đứng rất lâu trước khung cửa sổ phòng mình, ánh mắt nhìn xa xăm về phía thành phố sáng đèn, như thể đang chờ một người trở lại.
Còn Hạ Vy, cô sống trong những ngày dài u mê. Bữa ăn dở dang. Giấc ngủ chập chờn. Một cuộc sống không anh—thật sự là như thế này sao?
Một buổi chiều muộn, cô dừng chân trước một quán cà phê cũ kỹ, nơi họ từng cãi nhau lần đầu tiên. Hồi đó, Trần Minh ngồi đối diện cô, ánh mắt bất cần, còn cô thì giận đến bật khóc. Anh từng ném câu “Yếu đuối như em, sao chơi nổi trò của anh?”
Giờ nghĩ lại, cô không biết mình gan đến cỡ nào mới dám bước vào thế giới của anh.
Hạ Vy rút điện thoại. Màn hình vẫn là tên anh—không tin nhắn mới, không cuộc gọi nhỡ.
Cô gõ vài dòng. Rồi lại xóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-hon-nhan/chuong-48-khong-buong-noi-chinh-minh.html.]
Gõ.
Xóa.
Cuối cùng, cô nhấn gửi:
**“Em không muốn kết thúc như vậy.”**
Màn hình hiện chữ “Đã gửi”, nhưng không có hồi đáp.
Cho đến tối hôm đó.
Một tiếng gõ cửa vang lên.
Hạ Vy bước ra, lòng dâng lên một cảm giác không tên.
Và người đứng đó… là Trần Minh. Ướt đẫm dưới cơn mưa đầu hạ.
Không nói một lời, anh đưa tay lên, chạm nhẹ vào má cô—nơi vẫn còn vương nước mắt chưa kịp lau.
“Anh không phải không buông tha em,” giọng anh trầm khàn, “mà là… anh không buông nổi chính mình.”
Hạ Vy đứng lặng. Nước mắt không biết rơi từ lúc nào.
Có lẽ… tình yêu vốn không có đúng sai, chỉ có thể buông… hoặc không.
Mà cô và anh—đều đã không thể buông nữa rồi.