Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 321

Cập nhật lúc: 2025-04-01 04:32:53
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cà phê pha xong rồi, xuống dưới ngồi đi."

 

Tay phải Phó Nhiễm còn đặt ở tay cầm của cánh cửa.

 

" Em đi xem một vòng, giống như chỉ có phòng này bị khóa lại đấy."

 

Bàn tay Minh Thành Hữu chống cánh cửa, đây rốt cuộc là phòng của người nào, trong lòng hắn rõ ràng nhất.

 

"Người ở bên trong đối với anh mà nói có rất nhiều ý nghĩa."

 

Phó Nhiễm một tiếng, cụp tầm mắt xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm trước n.g.ự.c Minh Thành Hữu, thấy cô im lặng không nói, Minh Thành Hữu âm thầm bật cười, hắn lấy chìa khoá ở thư phòng trong phòng nhét vào tay Phó Nhiễm.

 

"Mở ra đi, tránh để em nói anh có Kim Ốc Tàng Kiều."

 

Phó Nhiễm nắm chặt chiếc chìa khoá, ai cũng có lúc vô cùng hiếu kỳ, càng che giấu càng vô cùng khó chịu như bị mèo cào, cô cũng chưa nói những câu đại loại như em tin tưởng anh ... Lời nói khách sáo, dù sao muốn nhìn qua, cần gì phải tìm lý do cho mình.

 

"Vậy em mở ra nha."

 

Minh Thành Hữu dán chặt lồng n.g.ự.c sau lưng Phó Nhiễm, hai tay đặt trên bả vai Phó Nhiễm, cô cúi đầu, cầm chìa khóa đút vào ổ khóa, sau đó giống như mở ra chiếc hộp Pandora ma quái từ từ chuyển động.

 

Cánh cửa dày cộm nặng nề bị đẩy ra, dù sao không phải phim kinh dị, sẽ không truyền ra những âm thanh kinh dị như dây đàn căng lên bị kéo đứt, Phó Nhiễm mở ra bước chân đi vào.

 

Ánh mắt Minh Thành Hữu lướt qua khắp phòng, Vưu Ứng Nhuỵ ở đây dọn dẹp rất sạch sẽ, thậm chí rèm cửa sổ, ga giường hay vỏ chăn ban đầu đều là sáng màu cũng được thay thành màu tối, bên trong phòng bày biện rất ít, một chiếc giường lớn, một tủ sách cùng bàn làm việc.

 

Nền nhà cao cấp sáng bóng cùng mùi thơm, Phó Nhiễm đi vào phòng, thấy một chiếc kiếm dài nằm trên bàn làm việc, không cần đoán cô cũng biết đây là đồ vật của Minh Vân Phong.

 

Đến gần vừa nhìn, bên cạnh chiếc kiếm dài là một tấm hình.

 

Phó Nhiễm đứng trước bàn làm việc, không đành lòng, giọng nói tràn đầy buồn bã.

 

"Thành Hữu, ban đầu em cứ nghĩ anh sẽ không chịu tha thứ cho cha."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-321.html.]

Quyết định của Minh Vân Phong ngày đó, có lẽ không một ai có thể hiểu được

 

Minh Thành Hữu ôm Phó Nhiễm từ đằng sau.

 

"Ông ấy là cha anh, ngay cả mẹ anh cũng ở đây nói, cuối cùng người ông ấy thích chính là con trai của bà. Anh còn điều gì để oán trách sao?"

 

Phó Nhiễm nghe vậy, dáng vẻ sợ hãi kinh ngạc, sắc mặt liền tái nhợt, hai tay cô đè lên bàn tay Minh Thành Hữu đặt trước bụng cô nắm chặt, thân thể Phó Nhiễm ngửa ra sau, nhìn hai người vô cùng thân mật.

 

"Đúng!! Người ông ấy thích nhất mãi mãi chính là anh. Chuyện cũ đã qua, chúng ta để cho ông ấy yên lòng đi thôi."

 

Minh Thành Hữu sát gần gương mặt Phó Nhiễm, ánh mắt giống như đêm tốinhìn chăm chú về phía tấm hình trên bàn.

 

Phó Nhiễm cảm nhận được hơi thở bình thản của người đàn ông, ánh mắt sắc bén của Minh Vân Phong trong tấm ảnh đ.â.m vào trong lòng cô từng đợt hoang mang, cô nhớ tới đoạn đối thoại của Minh Vân Phong với Minh Tranh trước khi chết, lại nghĩ đến bí mật mà ông ấy nói với mình, Phó Nhiễm khép mắt lại, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

 

Cô biết Minh Thành Hữu sẽ không đáp ứng, những lời nói này, Phó Nhiễm không muốn nói trước di ảnh của Minh Vân Phong.

 

Cô buông tay ra, bước đi về phía giá sách, đều là sách mà Minh Vân Phong đọc khi còn sống cùng những huy chương, ở chỗ này còn bày chiếc hộp bút bằng da.

 

Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn lại Phó Nhiễm, hắn lấy chiếc hộp ra đưa tới tay cô.

 

"Đây là mẹ anh sửa sang lại di vật cho anh."

 

Phó Nhiễm tiện tay mở ra, bên trong là văn bằng và hình của Minh Thành Hữu từ nhỏ đến lớn, còn có tuỳ bút của Minh Vân Phong, đại khái ghi lại thời gian Minh Thành Hữu nhận bằng khen, nét chữ nhìn rất mạnh mẽ đầy sức sống, cũng đủ để nhìn ra phần tình thương của người cha này được diễn t

 

Phó Nhiễm cầm tấm hình lên, lúc đó Minh Thành Hữu nhiều lắm là ba bốn tuổi, mặc quân trang nhỏ cưỡi trên một con ngựa, trong tay còn cầm dây roi vung ngựa.

 

Trông rất lanh lợi, đôi mắt tròn giống như quả nho, ngón tay Phó Nhiễm mơn trớn.

 

"Thật đáng yêu."

 

Bàn tay Minh Thành Hữu phủ lên, ý bảo cô lật về phía sau, đôi tay Phó Nhiễm cầm tấm hình như đang cầm báu vật.

 

"Rất lanh lợi, Thành Hữu, thì ra là lúc nhỏ anh cao như vậy?"

Loading...