Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 363

Cập nhật lúc: 2025-04-05 04:08:04
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cậu kết hôn mới có mấy ngày, nên là thời điểm gắn bó keo sơn, tớ còn không có hỏi làm sao cậu không đi hưởng tuần trăng mật, lại có ý định tìm chúng tớ đi dạo phố?"

 

"Cố Lỗi nói công ty bận việc."

 

Tần Mộ Mộ không có hứng thú lắm.

 

"Bận rộn nữa thì cũng phải muốn đi cùng với bà xã chứ?"

 

"Vốn là định đi Maldives."

 

Tần Mộ Mộ cầm ống hút khuấy ly nước trái cây, nhìn từng viên trái cây xắt nhỏ đi lên theo ống hút hình tròn.

 

"Anh ấy nói cũng có lý, công ty mới chính thức đi vào hoạt động, lại nói anh ấy chịu cố gắng cũng là vì tốt cho cuộc sống tương lai của bọn tớ."

 

Phó Nhiễm nghĩ đến tình cảnh nhìn thấy lúc ở trong xe, trong lòng càng cảm thấy có áp lực đến khó chịu.

 

Bụng của Tống Chức đã to nên không thể đi dạo nhiều, Phó Nhiễm cùng Tần Mộ Mộ lại đi để cô ngồi đó, chỉ có hai người đi ra, Phó Nhiễm định nói rõ cho cô biết.

 

"Mộ Mộ."

 

"Sao

 

Tần Mộ Mộ có chút không tập trung.

 

Phó Nhiễm cân nhắc xem nên mở miệng như thế nào, nhưng bọn họ mới kết hôn không được bao lâu, chuyện này trái lại lại không tốt đối với Mộ Mộ.

 

"Cậu cùng Cố Lỗi rất tốt chứ?"

 

Tần Mộ Mộ gật đầu.

 

"Tốt vô cùng."

 

Phó Nhiễm đi xuống lầu cùng cô, bước chân nặng nề dẫm lên thềm đá.

 

"Mộ Mộ, hôm nay trên đường tới đây tớ đã nhìn thấy Cố Lỗi."

 

"Vậy sao?"

 

Tần Mộ Mộ không khỏi dừng bước.

 

"Gần đây anh ấy rất bận."

 

Phó Nhiễm kéo tay Tần Mộ Mộ.

 

"Tớ cảm thấy có một số việc tớ không thể gạt cậu."

 

"Cố Lỗi thế nào?"

 

Nét mặt Tần Mộ Mộ lo lắng, giống như cũng linh cảm thấy được lời kế tiếp sẽ không tốt hơn là mấy.

 

"Hôm nay tớ nhìn thấy anh ta cùng một phụ nữ thân mật đi vào khách sạn."

 

"Phụ nữ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-363.html.]

Tần Mộ Mộ trợn tròn mắt.

 

"Là khách sạn nào?"

 

Phó Nhiễm lúc ấy có ghi lại, cô nói ra tên khách sạn.

 

Tần Mộ Mộ cuống quít lấy điện thoại di động từ trong túi ra, ấn vào số điện thoại của Cố Lỗi.

 

"Alo, ông xã, anh đang ở đâu?"

 

Bên đầu điện thoại bên kia nói ra một tràng, Phó Nhiễm nhìn thấy sắc mặt Tần Mộ Mộ tái nhợt, không đành lòng, nhưng rốt cuộc vẫn là bạn bè chừng mười năm, bắt cô phải giấu giếm cô càng không làm được.

 

"Có phải anh ở khách sạn hay không, anh ở chung một chỗ với ai?"

 

Đột nhiên Tần Mộ Mộ giương cao giọng, ở trong ấn tượng của Phó Nhiễm, cô chưa thấy Mộ Mộ nói chuyện như vậy bao giờ, giọng nói gay gắt làm cô chấn động, bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng Cố Lỗi đang giải thích.

 

Một hồi lâu sau, lúc này mới nghe thấy Tần Mộ Mộ mở miệng nói chuyện.

 

"Được, buổi tối anh trở về sớm một chút, có thể mẹ em muốn tới."

 

Tần Mộ Mộ cúp điện thoại, nhỏ giọng, gượng cười nói với Phó Nhiễm .

 

"Anh ấy nói ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn, có một khách hàng nữ từ Thâm Quyến tới đây, khách sạn là đặt cho cô ấy."

 

Lý do này, sợ rằng ngay cả chính bản thân Tần Mộ Mộ cũng sẽ không tin tưởng.

 

Phó Nhiễm thấy thái độ thân mật của hai người đó rất rõ ràng.

 

"Mộ Mộ?"

 

"Tiểu Nhiễm, tớ tin tưởng Cố Lỗi, lại nói chúng tớ mới kết hôn có mười ngày, anh ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với tớ."

 

Phó Nhiễm khẽ đặt tay trên vai Tần Mộ Mộ.

 

"Mộ Mộ, mọi việc đều do tâm mà ra."

 

Ánh mắt Tần Mộ Mộ kinh ngạc nhìn về phía trước, cô thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng vào Phó Nhiễm .

 

"Tiểu Nhiễm, cậu nói đàn ông đều có đức hạnh giống nhau phải không?"

 

Phó Nhiễm mím môi không nói gì.

 

Tần Mộ Mộ muốn nói nữa lại thôi, ánh mắt phức tạp cũng chỉ có thể tự mình mới có thể hiểu được, cô cắn chặt môi, đến lúc thấy đau cũng không buông ra, chuyện cây son nước như muốn xông lên cổ họng, vẫn bị cô cứng rắn nuốt trở về.

 

Tần Mộ Mộ tự an ủi, có lẽ, chuyện cây son nước kia thật sự không có quan hệ cùng Minh Thành Hữu, nếu như cô nói ra, ngược lại lại thành chuyện phức tạp không đáng có đối với Phó Nhiễm.

 

Minh Tranh cùng La Văn Anh lần lượt đi khỏi Mê Tính, La Văn Anh thật sự nóng ruột.

 

"Lão đại, anh không sao chớ?"

 

Minh Tranh mím chặt môi mỏng không nói lời nào, nét mặt anh tuấn kiên nghị cứng ngắc, giống như đang rất cố gắng nhẫn nhịn cái gì đó, chỗ bên tai nhô ra bởi vì dùng sức, bước chân hắn đi rất thật nhanh, La Văn Anh cố gắng chạy theo.

 

Đèn đường kéo dài xa xa trông giống như một hàng đèn lồng cổ kính, nhìn như mờ mờ ảo ảo, giống như bọn họ đang trôi lơ lửng ở giữa không trung, đầu phố vắng lạnh, ánh sáng hiu hắt, Minh Tranh đi tới phía trước, sau khi đưa tay chống vào một thân cây, lúc này mới mở miệng phun ra.

 

La Văn Anh đứng lại phía sau lưng hắn, thấy người đàn ông này có vẻ chưa xong, đợi sau khi hắn bình phục một chút, lúc này mới đưa nước suối cùng khăn giấy trong tay tới.

Loading...