Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 369

Cập nhật lúc: 2025-04-05 12:01:02
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến bên trong mới phát hiện, hóa ra là hiệu sách.

 

Minh Thành Hữu đưa cô tới trước kệ sách, ngoại trừ nhân viên trong tiệm ra, thấy rất ít khách hàng.

 

Phó Nhiễm tiện tay rút quyển sách trên giá sách xuống.

 

"Ở chỗ này còn mở tiệm sách, không sợ lỗ vốn sao?"

 

"Ta cũng vậy không có chỉ vào nó kiếm tiền."

 

Minh Thành Hữu đi tới bên cửa sổ, kéo tấm mành trúc ra. Phó Nhiễm cầm quyển sách đi tới.

 

"Tiệm sách là do anh mở?"

 

"Trên đảo này có một nửa đều là do anh mở."

 

Minh Thành Hữu đi tới dặn dò nhân viên phục vụ.

 

"Hai chén cà phê, phải có ngay."

 

Phó Nhiễm đưa tay chống cằm dưới lên, thích ý nhìn tấm mành khép hờ.

 

"Thật là thoải mái."

 

"Tiệm sách mở là vì em, chờ sau này, lúc em muốn đến trên đảo này sống, liền dựa vào nó để nuôi sống em đi."

 

Phó Nhiễm nói câu cười giỡn.

 

"Không phải là còn có anh nữa sao?"

 

Minh Thành Hữu liếc nhìn cô nhận lấy sách trong tay.

 

"Phó Nhiễm, ngày mai chúng ta sẽ phải đi về."

 

"Ừ."

 

Phó Nhiễm khẽ đáp một tiếng.

 

"Mẹ anh cùng người của công ty cũng sẽ lo lắng."

 

Minh Thành Hữu ngồi vào trong chiếc xích đu bằng mây tre, Phó Nhiễm cầm quyển sách tiện tay lật xem, hắn nằm nghiêng người, cảnh vật nơi này vô cùng thoải mái, rất dễ dàng làm người ta chìm vào trong đó, Minh Thành Hữu nhẹ nhàng lắc lư chân, ánh mắt nhìn bóng dáng kia cũng bắt đầu thấy m.ô.n.g lung.

 

Giống như là cách xa cũng sẽ nhìn đến nhau, Phó Nhiễm nâng tầm mắt lên lần nữa thì phát hiện ra Minh Thành Hữu dựa vào ghế dây mây ngủ thiếp đi.

 

Sau giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp thoải mái, khí hậu như vậy, dẫn theo một chút lười biếng, một chút chiếu vào gương mặt đẹp tinh tế của người đàn ông.

 

Phó Nhiễm gấp quyển sách lại, cà phê bên tay đã lạnh trở lại.

 

Cô đi tới, khom lưng đẩy Minh Thành Hữu một cái.

 

"Tỉnh đi."

 

Minh Thành Hữu mắt nhắm mắt mở ra, níu lại bàn tay Phó Nhiễm, ánh mắt lại ngó ra ngoài cửa sổ, phát hiện mặt trời đã sớm khuất dạng.

 

Lúc hắn đứng dậy không nhớ là nằm bên trong ghế, thân thể lảo đảo, Phó Nhiễm khoác cánh tay của hắn kéo hắn lại, Minh Thành Hữu đưa tay chống vào mép bàn.

 

"Mấy giờ rồi?"

 

"Tới 5 giờ rồi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-369.html.]

Hắn cầm đến một nửa sách Phó Nhiễm đang xem.

 

"Mang về xem

 

"Không được."

 

Minh Thành Hữu đưa tay ôm bả vai cô.

 

"Cả anh cũng đều là của em, huống chi là một quyển sách."

 

Hai người ra khỏi tiệm sách, ai cũng im lặng không mở miệng nói muốn đạp xe đạp nữa, Phó Nhiễm dựa đầu vào bả vai Minh Thành Hữu đi về phía trước, nửa vùng trời phía tây có ánh nắng chiều đẹp lạ thường, khu kiến trúc thiếu sức sống giống như bị nhuộm sắc, hai bóng dáng đan xen ôm chặt lấy nhau, kéo dài tới nơi xa.

 

Chưa bao giờ Phó Nhiễm cảm thấy tâm tình yên tĩnh như lúc này, cô ôm sách ở trước ngực, tay kia không khỏi đưa tới cầm tay Minh Thành Hữu.

 

"Ở chỗ này có thể nhìn thấy mặt trời mọc chứ?"

 

"Dĩ nhiên là có thể."

 

Minh Thành Hữu cầm tay cô đáp lại.

 

"Ngày mai anh cùng em xem."

 

Những người đi qua đều là những người từ phố xá sầm uất đến tìm nơi yên tĩnh, có người mặc quần áo thể thao đang chạy bộ, cảnh quan thiên nhiên hiển nhiên là tốt hơn so với phòng tập thể thao, bọn họ cười rồi chào hỏi cùng Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm, cô đặt sách vào trong giỏ xe đạp, kéo cánh tay Minh Thành Hữu tiếp tục đi về phía trước.

 

Sắp đi gần tới cửa, Minh Thành Hữu để Phó Nhiễm đi mở cửa trước.

 

"Anh gọi điện thoại cho Huống Tử trước."

 

"Được."

 

Minh Thành Hữu đem xe đạp dựng sát vào bên tường, cầm điện thoại

 

Điện thoại mới tiếp thông, giọng nói của Huống Tử phát ra không ngừng.

 

"Mẹ nó, cậu đi đâu bỏ lại cái cục diện rối rắm như vậy? Cậu còn biết gọi điện thoại, này, không phải là cậu đã xảy ra chuyện gì chứ?"

 

Minh Thành Hữu đợi hắn phát tiết xong, lúc này mới lên tiếng.

 

"Tớ không chết, gấp cái… Có việc gấp ra nước ngoài một chuyến, giờ không phải là gọi điện thoại cho cậu trước tiên rồi sao?"

 

Hai người nói chuyện điện thoại, Minh Thành Hữu thấy Phó Nhiễm ngoắc ngoắc hắn.

 

"Thành Hữu, em đẩy xe vào trước nhé!"

 

"Cậu ở một chỗ cùng với ai?" Huống Tử hỏi.

 

Minh Thành Hữu ý bảo Phó Nhiễm đi vào trước.

 

"Chuyện của công ty cậu giúp tớ giải quyết, ngày mai tớ sẽ trở về."

 

"Thành Hữu... "

 

Chỉ có lúc thật đặc biệt nghiêm túc Huống Tử mới gọi thẳng tên hắn.

 

"Cậu định mặc kệ Ứng Nhuỵ sống ở nước ngoài thế nào sao? Hai ngày trước cô ấy gọi tìm tớ vay tiền, theo khả năng thì không phải cậu không lo nổi cuộc sống của cô ấy. Cậu lại đang có ý định gì, cũng đừng có quên hai năm trước. . . . . ."

 

Minh Thành Hữu chẳng hề để ý nói.

 

"Cô ấy luôn miệng nói muốn ở chung một chỗ với tớ không phải là vì tiền. Tớ muốn thử một chút mà thôi, yên tâm, cô ấy cũng không ngốc, không phải gọi điện thoại cho cậu

 

Thật ra thì, hắn chỉ là muốn cảnh cáo cô một chút mà thôi.

Loading...