Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 372

Cập nhật lúc: 2025-04-06 05:28:10
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Mộ Mộ là bạn em, em hi vọng dù cho cô ấy có bị tổn thương, cũng có thể nhanh chóng tỉnh táo lại."

 

Bàn tay Minh Thành Hữu gõ gõ ở trên tay lái, nét mặt Phó Nhiễm suy tư.

 

"Anh cũng thấy không được bình thường chứ?"

 

"Cô ấy là bạn em, lại nói có một số việc chúng ta cũng không cần biết, Cố Lỗi cũng là người như vậy, tóm lại. . . . . ."

 

Minh Thành Hữu không nói tiếp nửa câu sau nữa, Phó Nhiễm cũng đoán được ý tứ trong lời của hắn.

 

Sau khi trở về, lên net, thấy Tần Mộ Mộ online, Phó Nhiễm gửi một tin nhắn, nhưng đợi mãi muộn vẫn không thấy trả lời.

 

Buổi tối ngủ cũng không được sâu giấc, Phó Nhiễm thuộc về kiểu người trong lòng có chuyện thì nhủ sẽ không yên giấc, giống như tất cả đều là cơn ác mộng cuốn lấy, đột nhiên một hồi chuông điện thoại di động vang lên làm cô thức tỉnh, Phó Nhiễm chợt mở mắt ra, bên gối lại ướt sũng.

 

Cô đưa tay với di động, mở máy đưa lên bên tai.

 

"Alo."

 

"Sao lại khóc?"

 

Minh Thành Hữu lo lắng hỏi.

 

Phó Nhiễm hít mũi một cái, đúng thật, nước mắt còn vương ở trên mặt chưa khô.

 

"Gặp cơn ác mộng."

 

Minh Thành Hữu vẫn không rời giường, hắn lười biếng lật người.

 

"Sao lại gặp ác mộng?"

 

"Tóm lại là không tốt chút nào."

 

Trong lòng Phó Nhiễm vẫn còn sợ hãi, rút khăn giấy lau khóe mắt.

 

"Em nằm mơ thấy Mộ Mộ bị Cố Lỗi đẩy xuống lầu, em cùng Xèo Xèo đứng ở dưới ban công, hai người làm thế nào cũng không đỡ được cô ấy."

 

Minh Thành Hữu cười cô suy nghĩ lung tung.

 

"Thì nói là em không nhớ anh, muốn anh ở đây, anh đưa một tay là có thể tiếp được."

 

Đầu điện thoại bên kia lại như phảng phất truyền đến tiếng khóc lóc, trái tim Minh Thành Hữu trầm xuống, giống như dây đàn đang gảy thì đột nhiên có một bàn tay ghìm chặt, dây đàn sắc bén cứa vào tay cảm thấy vô cùng đau đớn.

 

"Em tìm anh rồi, nhưng là tất cả mọi người nói cho em biết, anh, anh. . . . . ."

 

Mặc dù là nằm mơ, nhưng Phó Nhiễm lại có cảm giác chân thật đến tàn nhẫn.

 

Bên đầu điện thoại kia cũng không có động tĩnh, một hồi lâu sau mới nghe được tiếng Minh Thành Hữu nói.

 

"Có phải nằm mơ thấy anh chết

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-372.html.]

 

Trái tim Phó Nhiễm đột nhiên như bị xé nứt thành vết thương đau đớn, từ bên tai lan tràn tới toàn thân, giọng Minh Thành Hữu mang theo nụ cười.

 

"Những thứ này đều là giấc mơ trái ngược, lúc anh còn nhỏ thường nằm mơ thấy cha mẹ anh c.h.ế.t rồi, đầu tiên cũng sẽ khóc, nhưng mẹ nói với anh, đổi lại bọn họ sẽ rất tốt, em ngay cả đứa bé cũng không bằng đấy."

 

Phó Nhiễm bĩu môi.

 

"Không ai nói với em những lời này."

 

Vưu Chiêu Phúc cùng Thẩm Tố Phân không giống như Lý Vận Linh, sẽ nhẫn nại dỗ dành đứa con bé bỏng.

 

"Được, bây giờ anh đã nói với em rồi, xem người này lớn như thế nào rồi còn khóc thành ra như vậy, không biết xấu hổ."

 

Phó Nhiễm vén tóc ra sau tai.

 

"Hôm nay là Chủ nhật, cái người này chứ, sao gọi điện thoại tới sớm như vậy làm gì?"

 

"Không phải em nói anh mỗi ngày lúc sớm lúc muộn đều phải gọi điện thoại báo cáo cho em sao?"

 

Lúc ấy Phó Nhiễm thuận miệng nói vậy, không nghĩ tới Minh Thành Hữu lại cho là thật, cô lau sạch nước mắt, vén chăn mỏng lên đứng dậy.

 

"Mẹ anh không sao chứ?"

 

"Không có việc gì, lo lắng nên có chút tức giận."

 

"Đều là tại anh."

 

Phó Nhiễm lầm bầm, đeo dép đi về phía tủ treo quần áo.

 

[ Edit: MiKa

 

Beta: Ying ]

 

Bên trong phòng làm việc không rộng lắm, nhưng đôi lúc lại thấy trống trải, dần dần, Phó Nhiễm lại thấy Minh Thành Hữu mang từng món đồ đặt ở trong phòng, đầu tiên là lắp thêm máy vi tính trong phòng làm việc của cô, lại chê ghế sa lon không thoải mái, rồi còn dứt khoát cho người đưa bàn làm việc đến. Giá sách của Phó Nhiễm bị hắn mạnh mẽ chiếm một nửa, thậm chí Minh Thành Hữu nói tới đây làm việc cùng cô mấy ngày.

 

Các vũ sư của phòng làm việc thường đem Phó Nhiễm ra nói giỡn, nói cô có khả năng điều khiển được chồng, có thể thu phục hắn đường đường là một Minh Tam Thiếu trở nên ngoan ngoãn.

 

Nếu như mỗi ngày đều ‘thuận gió xuôi nước’ trôi qua, chính là vui mừng lớn nhất của Phó Nhiễm.

 

Minh Thành Hữu nhíu chặt mày nhìn về phía máy tính, Phó Nhiễm hết bận công việc thu thập xong đồ chuẩn bị về. Thời tiết tháng 6 không có cảm giác lạnh, Phó Nhiễm rón rén đi tới trước bàn làm việc của Minh Thành Hữu, đồ hắn mang tới nhiều, lại toàn là đồ lớn, ban đầu chỗ này đặt ghế sa lon cùng khay trà cũng bị mang đi.

 

Hai tay Phó Nhiễm chống trên mép bàn, lòng bàn tay nâng lên, nở nụ cười.

 

"Tan việc chưa?"

 

Minh Thành Hữu cũng không ngẩng đầu lên.

 

"Đợi lát nữa."

 

"Oh."

Loading...