Cái tên đó khiến cho cô nửa đời trước ở sai vị trí, lại vẫn muốn phá vỡ nửa đời sau của cô.
Chân Phó Nhiễm mềm nhũn, phải chống người vào tủ đầu giường mới cố thể đứng vững, giống như ra sức giữ lấy một chút linh hồn bị rút tận còn lại, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, màu da gần như trong suốt, Phó Nhiễm hoàn toàn không có phản ứng, đầu óc hỗn loạn, ngay cả một chút hơi sức để suy nghĩ cũng không có.
Cô lui về phía sau hai bước, ngồi phịch xuống ghế sa lon.
Ánh mắt Minh Thành Hữu vững vàng nhìn thẳng vào cô.
"Đau lòng sao?"
Cô cắn chặt môi, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Cùng lắm chỉ là một quãng thời gian rất ngắn, tối hôm qua người đàn ông này còn cùng cô hòa vào làm một, cuối cùng, Phó Nhiễm lại cũng không nhận ra dù chỉ là một chút.
Cô muốn mở miệng hỏi, lại không biết nên hỏi từ đâu.
Phó Nhiễm không hiểu, tại sao Vưu Ứng Nhụy sẽ cùng hắn có quan hệ với nhau.
Minh Thành Hữu chỉ vào tờ giấy chứng nhận kết hôn trên mặt đất.
"Từ trước tới nay, nói đến đây thôi."
Phó Nhiễm ôm chặt hai cánh tay, chưa bao giờ có cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón chân toát ra, khóe mắt Minh Thành Hữu khẽ nâng lên châm chọc, câu nói đầu tiên như muốn bức c.h.ế.t cô.
"Hai năm trước, vào lúc cô rút tay rời đi không chút do dự, là Ứng Nhụy cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi. Phó Nhiễm, cô nhất định cho là cô rời đi là lựa chọn chính xác nhất chứ?"
Ánh mắt lạnh lùng của Minh Thành Hữu đã sớm lấn át vẻ dịu dàng thắm thiết quen thuộc với Phó Nhiễm, hắn đang kẹp t.h.u.ố.c lá trong tay, mặc cho tàn lửa lụi dần.
"Tôi đã nói rồi, tôi không trách quyết định của cha tôi, tôi lừa mình dối người cho là tình cảm ban đầu của chúng ta đã tốt đến mức cô có thể ở lại vì tôi, tôi cũng biết rõ cô ở Vưu gia trôi qua hai mươi năm là những ngày như thế nào, cô bị nuôi dưỡng thành tính ích kỷ, tôi cũng không trách cô. Phó Nhiễm, lúc ấy cô rời đi, thật chỉ là bởi vì cô nói không yêu sao? Còn cái mà bây giờ cô gọi là yêu, cũng là bởi vì địa vị hôm nay của tôi chứ?"
Lúc trước, khi Phó Nhiễm bắt đầu lần nữa cùng Minh Thành Hữu, cô có rất nhiều băn khoăn, lúc đó hắn luôn miệng nói điều tốt, lật đổ từng câu, hôm nay điều đó lại trở thành vũ khí tốt nhất để tấn công cô.
Phó Nhiễm không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình mình lúc này, ánh mắt cô trợn tròn, cho đến khi khóe mắt tê rần, cô liều mạng muốn nhìn đến suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng cặp mắt xa cách của hắn vẫn làm cô không thể nhìn ra, càng nhìn, trong ánh mắt lại càng thấy tổn thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-379.html.]
"Anh đã có cô ta, tại sao còn phải trở lại tìm tôi?"
Cô nín thở trầm ngâm, biết rõ là không nên hỏi, lại tình nguyện để cho hắn đ.â.m từng nhát một vào n.g.ự.c cô, chỉ vì muốn biết được đáp án rõ ràng.
"Bởi vì tôi muốn thử một chút xem trái tim của cô còn sống hay không?"
Minh Thành Hữu khẽ nhếch cánh môi tràn đầy vẻ hứng thú
"Lúc trước cô rời đi, là trong hai năm qua trước sau tôi vẫn khó có thể vượt qua vũng lầy đó, Phó Nhiễm, vì để cho tôi có thể thoát ra, tôi cũng không sao cả, chỉ có thể để cho cô cũng nếm thử, một chút đau khổ của tôi ngày đó."
Nước mắt trong mắt Phó Nhiễm dần mờ mịt.
"Bây giờ, anh nói muốn bắt đầu lần nữa?"
"Tôi không có dự tính là sẽ bắt đầu lần nữa với cô, bên cạnh tôi đã có Ứng Nhụy, không thể nào buông bỏ cô ấy."
Cho dù như thế nào Phó Nhiễm cũng không nghĩ tới, tất cả đều cho rằng Vưu Ứng Nhụy ở nước ngoài là được bao nuôi, có ai còn có thể ngờ tới, người đàn ông sau lưng cô ta lại là Minh Thành Hữu?
Lại là người cả ngày lui tới Phó gia, nói muốn cùng cô đi tiếp nửa đời sau, Minh Thành Hữu!
Trong mắt cô một chút ánh sáng cũng bị xóa sạch, trên mặt cũng không còn một chút thần sắc.
"Phó Nhiễm, cô xem kế hoạch không thể chê vào đâu được của tôi, chính là thiệt thòi cho Ứng nhụy, nhiều lần chúng ta chạm mặt cô ấy lại chỉ có thể làm bộ như hoàn toàn không có phản ứng khi tôi ở bên cô, còn nhớ rõ nơi này có một căn phòng bị khóa lại không?"
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, hy vọng chỉ với góc độ như vậy thì nước mắt mới không chảy xuống.
"Là căn phòng của cô ấy, nhưng tôi lại sợ cô nghi ngờ, mới có thể để cho cô ấy dọn đi, còn nữa, tin tức về người phụ nữ đi vào đây cũng không phải là bạn gái Huống tử , cũng là Ứng Nhụy."
Từ đầu đến cuối Minh Thành Hữu chưa hề thay đổi thần sắc, ánh mắt mang theo chút châm chọc, giọng nói giễu cợt trước sau như một.
Phó Nhiễm có cảm giác giống như là hắn đang cầm một chiếc d.a.o từng nhát từng nhát cắt vào ô, rõ ràng đau tới tê tâm liệt phế, c.h.ế.t cả cõi lòng, nhưng lại không thấy một chút máu.
"Đêm đó vốn là cô ấy muốn tới đây qua đêm, không nghĩ tới là bị người theo dõi, tôi chỉ có thể nghĩ tới cách nói đó là vũ hội hóa trang."