Phó Nhiễm không biết là cô về nhà thế nào, chỉ biết là vừa đi vừa khóc.
Đầu tóc rối bời xõa rối tung ở sau gáy, bước chân lảo đảo, cô thật sự quá mệt mỏi, ngay cả chân cũng không nhấc lên nổi, cô ôm hai đầu gối ngồi xổm ở ven đường, nhìn đến bóng dáng của chính mình cũng co lại thành một đường.
Hai mươi mấy năm trước Minh Thành Hữu được Minh Vân Phong nâng niu trong tay, sau khi thất thế Phó Nhiễm lại rời khỏi hắn làm hắn đau đớn, hôm nay hắn cũng trả lại cho cô không kém một phần.
Phó Nhiễm cắn chặt hàm răng, nhìn thấy nước mắt rơi xuống bên chân, từng giọt tràn ra.
Cô không bao giờ nghĩ tới là Minh Thành Hữu có thể đối xử với cô như vậy, càng không nghĩ tới chuyện hắn sẽ cùng Vưu Ứng Nhụy.
Phó Nhiễm đưa bàn tay chống mặt đường đứng dậy, nhất thời chóng mặt, người lung la lung lay ngay cả đi cũng không đi được, đi được vài bước, thật sự không còn chút sức lực nào, lại ngồi xổm xuống.
Thế giới giống như sụp đổ, lần đầu tiên cô vì tình cảm mà bỏ hết tất cả, nơi bị giấy chứng nhận kết hôn đập vào trên mặt kia mơ mồ thấy cảm giác đau, nước mắt chảy qua, càng thêm đau rát giống như muốn lột một lớp da lên.
Cũng không biết đi được bao xa, Phó Nhiễm giống như chạy trốn ra khỏi Trung Cảnh Hào Đình, quần áo trên người bị gió thổi khô hơn một nửa rất nhanh, bước chân bước lên trước, bên tai truyền tới tiếng còi xe dồn dập, Phó Nhiễm lơ đãng, cho đến nghe thấy có người gọi cô.
"Tiểu Nhiễm?"
Giống như khó có thể tin nổi, Minh Tranh hạ cửa xe xuống, đem xe dhẳn ở ven đường.
Phó Nhiễm xoay người, đối mặt với Minh Tranh.
"Đúng là em thật."
Minh Tranh tháo dây an toàn ra xuống xe, La Văn Anh ngồi ở chỗ cạnh tài xế thu hồi tập tàiliệu trong tay, cũng đi xuống từ cửa xe bên kia.
Phó Nhiễm nhìn bóng dáng của Minh Tranh đến gần, toàn thân bị quần áo dính chặt nên rất khó chịu, ánh mắt Minh Tranh nhìn lại cô một lượt.
"Sao em lại trở nên như vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Ca ca, anh đưa tôi về nhà đi."
Phó Nhiễm không có nói nhiều, đôi mắt sưng đỏ nhìn về phía Minh Tranh chằm chằm. Ánh mắt của hắn rơi xuống cổ Phó Nhiễm, nhìn thấy một dấu hôn, ở vào khoảng giữa có màu đỏ cùng tím bầm.
Minh Tranh đưa tay giữ chặt khuỷu tay Phó Nhiễm, La Văn Anh tự động đi tới ngồi ở phía sau.
"Để cô ấy ngồi ở đằng trước đi."
Minh Tranh đem Phó Nhiễm ngồi vào bên trong ghế lái phụ, cũng cài dây an toàn giúp cô.
Sau khi khởi động xe rồi chậm rãi lái rời đi, ánh mắt Minh Tranh xuyên qua kính chiếu hậu bên trong xe liếc hướng Phó Nhiễm, đây đã là hắn lần thứ hai đưa cô lên xe ở giữa đường, còn thảm hơn so với nhặt được con ch.ó lang thang.
La Văn Anh biết tâm tư của Minh Tranh lúc này sẽ không còn đặt tại tập văn kiện trong tay cô, cô ngồi ngay ngắn ở phía sau lưng Phó Nhiễm, Minh Tranh lo lắng quay đầu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-383.html.]
"Eve, đưa áo khoác cho anh."
La Văn Anh lấy áo khoác của Minh Tranh đặt ở chỗ ngồi phía sau x
Minh Tranh thuận tay khoác lên người Phó Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm, có chỗ nào không thoải mái, anh dẫn em đi bệnh viện."
Phó Nhiễm buồn bã lắc đầu.
"Tôi muốn về nhà."
La Văn Anh thấy bàn tay đang cầm tay lái của Minh Tranh
từ từ nắm chặt, Phó Nhiễm cắn chặt hàm răng không mở miệng nói qua một câu, ánh mắt Minh Tranh càng lúc càng thấy u ám, như muốn bùng lên bất cứ lúc nào.
Đây cũng là lần đầu tiên La Văn Anh nhìn thấy Phó Nhiễm như vậy, xe rất nhanh dừng ở trước cửa Phó gia, Minh Tranh mở cửa xe cho Phó Nhiễm, La Văn Anh cũng xuống xe theo.
Phó Nhiễm siết chặt cổ áo vào bên trong, gương mặt tuấn tú của Minh Tranh căng thẳng, chưa từ bỏ ý định kéo cổ tay cô xuống.
"Tiểu Nhiễm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Tôi mệt quá, muốn về nhà ngủ ngay bây giờ."
Phó Nhiễm tránh bàn tay hắn, cúi đầu đi thẳng vào bên trong.
La Văn Anh đứng ở bên cạnh xe, thu hồi ánh mắt ở trên người Phó Nhiễm.
"Có thể làm cho một phụ nữ thành ra hồn bay phách lạc như vậy, khẳng định là có liên quan đến đàn ông."
La Văn Anh có chút đăm chiêu nhìn sang hướng Minh Tranh.
"Chắn chắn là đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa còn không phải là chuyện nhỏ
Minh Tranh nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lùng cùng La Văn Anh nhìn nhau.
"Cuộc hẹn với Vương tổng là lúc 11 giờ."
La Văn Anh nhắc nhở.
"Nếu không tự tôi sẽ đi."
"Không."