Minh Tranh nói xong, người đã vòng qua đầu xe đi tới bên cạnh cửa xe.
"Đi thôi."
Phó Nhiễm vô thức đi vào phòng khách, dép cũng không đổi, Phạm Nhàn cùng Phó Tụng Đình đang xem ti vi ở phòng khách, nhìn thấy bộ dáng này của cô, Phạm Nhàn đang cầm ly trà trong tay run lên.
"Tiểu Nhiễm, làm sao con lại thành như vậy?"
Quần Phó Nhiễm dính sát vào cặp chân, áo sơ mi nhăn nhúm vô cùng, tóc lại rối lung tung, lời nói ra khàn khàn ngay cả cô cũng không thể tin được.
"Cha, mẹ."
Phó Tụng Đình đang vắt chéo chân liền hạ xuống.
Hai người nhìn nhau, Phạm Nhàn vội đem ly trà đặt lên trên khay trà, bà bước nhanh đi tới trước mặt Phó Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm, xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ, con không sao."
Cô nói xong xoay người muốn đi, Phạm Nhàn đi theo Phó Nhiễm tới phòng của cô, đi vào phòng tắm chuẩn bị nước tắm cho cô.
"Nhanh chóng tắm đi đã, mẹ chuẩn bị áo ngủ cho con ở bên ngoài."
Phạm Nhàn ra khỏi phòng, cũng đóng cửa phòng lại.
Phó Nhiễm cũng không cởi quần áo, nhấc chân lên bước vào bên trong bồn tắm, dòng nước đang chảy, bị trào ra bên ngoài bồn tắm, nước ấm áp ngấm qua áo sơ mi cùng quần, toàn thân lại lạnh đến phát run.
Cô run rẩy co rúc ở bên trong bồn tắm, Phó Nhiễm úp mặt vào mặt nước, cảm giác hít thở không thông gần như rút đi hết không khí có trong lồng n.g.ự.c cô, đôi tay khoanh chặt vào nhau, Phó Nhiễm sặc ra một tiếng dữ dội, quay lưng lại ho khan mãnh liệt, lỗ mũi chua xót, đầu óc choáng váng mờ mịt tựa vào thành bồn tắm.
Phó Nhiễm tắm xong đi ra ngoài, cuộn mình trong chiếc chăn nằm ở trên giường.Tâm trí gần như hỗn độn, giữa lúc vô thức có cảm giác là có người đang gọi cô, muốn mở mắt ra, mí mắt lại nặng trĩu không mở dậy nổi.
Cái trán nóng lên, ngay cả toàn thân cũng nóng bỏng đến khó chịu, trong mơ hồ Phó Nhiễm cảm thấy có cái gì đó lạnh như băng dán lên trên trán cô, có người ở bên tai cô không ngừng muốn nói chuyện với cô, tiếng bước chân đi vào rồi lại đi ra ngoài, thật khó khăn Phó Nhiễm mới mở mắt ra được, giọng nói Phạm Nhàn buông lỏng, nghiêng người qua.
"Tiểu Nhiễm, cuối cùng con đã tỉnh."
Cổ họng Phó Nhiễm đau đến mức khó chịu, Phạm Nhàn vội vàng bưng chén đặt ở trên tủ đầu giường tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-384.html.]
"Uống nhanh đi, mới vừa nói má Trần nấu trà gừng, còn nóng đấy."
Phạm Nhàn đem gối dựa đặt sau lưng Phó Nhiễm, cho cô uống hết trà gừng trong chén.
Bà đưa tay sờ hướng trán Phó Nhiễm.
"Cuối cùng cũng hạ sốt."
Phó Nhiễm vuốt lên gò má vẫn còn nóng của mình
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng."
Ánh mắt Phạm Nhàn không giấu được lo lắng.
"Tiểu Nhiễm, có phải con cùng Thành Hữu xảy ra chuyện gì hay không?"
Phó Nhiễm cong hai chân lên, hai tay ôm lấy đầu gối sau đó buồn bã áp mặt vào.
"Mẹ, con không muốn nói."
Phạm Nhàn thu dọn lại cho cô xong, cũng không kiên trì nữa.
"Còn một chút sốt nhẹ, con mau ngủ một giấc đi."
Bà bưng chén đi ra khỏi phòng, Phó Nhiễm lại nằm trên giường mở mắt nhìn về phía trần nhà, không hề chớp mắt.
Buổi tối Phạm Nhàn đem cháo đi vào, nhìn thấy dáng vẻ của Phó Nhiễm, đau lòng đến độ rơi nước mắt. Cả đêm cũng không ngủ ngon, lại sợ cô không nghĩ thoáng, cửa phòng Phó Nhiễm khẽ mở, cứ cách nửa giờ là Phạm Nhàn đều muốn đi tới liếc mắt nhìn.
Phó Nhiễm ngồi ở trên giường ôm chặt cái mền, nửa ngày chưa nói qua một câu. Bóng đêm tối tăm tĩnh lặng, bên trong gian phòng đen như mực, càng không nghe thấy được một âm thanh thì trong lòng lại càng không có cách nào yên tâm, ánh đèn trong hành lang hắt vào một chút trùm lên hai vai thon gầy của Phó Nhiễm, Phạm Nhàn lui về, khẽ bước về đến phòng.
Phó Tụng Đình cũng không ngủ, trong lời nói không cầm lòng được lo lắng.
"Như thế nào?"
Đôi mắt Phạm Nhàn đỏ hoe, lắc đầu.
Đối với tổn thương trong lòng mà nói, thời gian sẽ trôi qua một cách khó khăn nhất, cho tới bây giờ Phó Nhiễm cũng không cảm thấy một đêm sẽ khá dài như thế, cô nằệm, lăn lộn khó ngủ.
Hôm sau, lúc Phạm Nhàn đi vào phòng nhìn thấy cô còn ngủ, buổi trưa bưng một chút đồ ăn nhẹ lên lầu, hai giờ sau đi vào nhìn, món ăn vẫn còn để nguyên đó.