Trái tim Vưu Ứng Nhụy ấm áp, ánh mắt không kiềm chế được trào ra ướt mi, Minh Thành Hữu ngồi trở lại bên trong xe, phát động động cơ nghênh ngang rời đi.
Phó Tụng Đình cứng nhắc giơ cánh tay lên cắt đứt nguồn điện.
Má Trần không rõ sự việc đi tới.
"Phu nhân, cơm tối đã chuẩn bị xong."
"Phanh ——"
Phó Tụng Đình cầm chiếc ly bên tay ném ra, vừa lúc nện trúng ở trên nền gạch cách đó không xa, mảnh vụn thủy tinh văng lên bay ra xung quanh, má Trần sợ tới mức thiếu chút nữa giậm chân.
Bỗng nhiên Phó Tụng Đình đứng dậy, nổi giận chỉ vào Phạm Nhàn.
"Bà xem một chút, bà nuôi phải loài lang sói khinh người, giúp người ngoài bày mưu tính kế với con gái ruột của mình, tôi để cho bà hối hận cũng không biết đi tìm ai để khóc!"
Gương mặt Phạm Nhàn đầy nước mắt, cũng chưa từng gặp bộ dạng lửa giận ngút trời như vậy của Phó Tụng Đình, má Trần sợ tới mức trốn vào phòng bếp, Phạm Nhàn che mặt.
"Tôi cũng không biết chuyện sẽ náo loạn thành ra như vậy.
Phó Tụng Đình ngồi trở lại trên ghế sa lon, sắc mặt khó coi.
"Cũng trách tôi, ban đầu nên kiên quyết phản đối bọn chúng ở chung một chỗ."
Phạm Nhàn nghe vậy, trong lòng càng cảm thấy áy náy, dù sao cũng là bà nhiều lần kiên trì nói Phó Nhiễm nên nghe theo tim của mình.
Vưu Ứng Nhụy nhìn về đám người đã biến thành những chấm đen qua kính chiếu hậu, cô nghe bài hát tiếng Anh bên trong xe, ngón tay khẽ gõ gõ trên dây an toàn.
"Thành Hữu, cám ơn vừa rồi anh đã nói chuyện như vậy vì em, thật sự em thấy rất vui."
Sắc mặt Minh Thành Hữu vô hồn nhìn con đường phía trước chằm chằm, khi chuyển động tay lái thì nghiêng đầu sang nhìn Vưu Ứng Nhụy, đáy mắt phức tạp làm người ta phải suy nghĩ.
"Em vui vẻ là được rồi."
" Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?"
"Đến chỗ mẹ anh."
Bước chân Phạm Nhàn nặng nề bước trên sàn, một tin tức làm tất cả bọn họ cùng kinh ngạc, đồng thời trong lòng càng cảm thấy tức giận khó nhịn.
Đẩy cửa phòng Phó Nhiễm ra đi vào, cô mặc áo ngủ ngồi ở cửa sổ, Phạm Nhàn đi tới bên cạnh, ngồi xổm người xuống.
"Tiểu Nhiễm."
Cô khẽ nâng cằm lên, nghe được tiếng động, tầm mắt ủ rủ cụp xuống.
"Mẹ, có chuyện gì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-386.html.]
"Chuyện của Thành Hữu cùng Nhụy Nhụy chúng ta cũng biết rồi, ó việc gì khó không thể trôi qua? Chúng ta từ từ buông xuống có được không?"
Phạm Nhàn đau lòng vén tóc trên gò má cô lên.
"Hai năm trước, áp lực dư luận đặt điều cho con, gian nan thế kia con cũng vượt qua, không phải thế sao?"
"Mẹ."
Phó Nhiễm vừa mở miệng, cánh môi khô nứt, có thể nhìn thấy m.á.u rỉ ra, cô khe nhếch miệng, ánh mắt bi thương không có chỗ nào che giấu.
"Không giống nhau, bây giờ cùng khi đó không giống nhau."
Giọng nói khàn khàn, lời nói ra có chứa nghẹn ngào.
Hai năm trước cô không thẹn với lương tâm, nhưng hai năm sau, toàn bộ tình cảm mà chính mình nâng niu trong tay đã dè dặt đưa ra ngoài, bàn tay Phạm Nhàn khẽ vuốt lên mặt con gái.
"Tiểu Nhiễm, là mẹ có lỗi, thực xin lỗi con."
"Mẹ, chuyện này không liên quan tới mẹ."
"Mẹ vẫn biết Nhụy Nhụy có bạn trai, mà thế nào mẹ cũng không nghĩ tới sẽ là Thành Hữu, lúc đầu nó ra khỏi nước mẹ cẩn thận hỏi nó một chút, chuyện cũng sẽ không ầm ĩ như bây giờ."
Phạm Nhàn không ngừng tự trách mình, nhưng chuyện này không trách được bất cứ ai.
Phó Nhiễm kéo bà đứng dậy, lấy tay lau đi nước mắt cho bà.
"Mẹ, nếu Vưu Ứng Nhụy chịu nói thật, quan hệ của bọn họ cũng không thể hai năm cũng không bị phát hiện, lại nói, ngay cả con cũng có thể dự liệu đến chuyện này, mẹ làm thế nào lại biết đây?"
"Tiểu Nhiễm
Phó Nhiễm đứng lên đi tới bên giường.
"Mẹ, mẹ để cho con một mình, con sẽ không làm chuyện điên rồ, trong đầu hiện tại thật sự rất rối loạn, con cũng cần yên lặng một chút."
Phạm Nhàn nhìn cô nằm dài trên giường, cũng không nhiều lời, gật đầu rồi đi ra khỏi phòng.
Minh Thành Hữu lái ô-tô đưa Vưu Ứng Nhụy về nhà, xe dừng sát ở cửa tiểu khu không tắt máy, hiển nhiên là hắn không hề có ý xuống xe.
Vưu Ứng Nhụy cởi dây an toàn ra, tay phải đẩy cửa xe ra, trước khi xuống xe quay đầu hướng Minh Thành Hữu nói.
"Không phải là anh nên cùng em lên nhà ngồi sao? Chúng ta sắp kết hôn, đến bây giờ anh không có đi qua nhà em, cha mẹ em, bọn họ. . . . . ."
"Về sau đi."
Minh Thành Hữu ngắt lời cô.
"Gần đây có thể em sẽ phải bận rộn lo chuẩn bị chuyện hôn lễ, đến lúc đó gặp mặt cũng giống vậy."