Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 387
Cập nhật lúc: 2025-04-07 11:05:06
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
Cập nhật lúc: 2025-04-07 11:05:06
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
Vưu Ứng Nhụy chú ý tới hai chữ hôn lễ, nét mặt lộ ra vui vẻ, ra sức gật đầu.
"Được." Xuống xe, cô khom lưng nói. "Thành Hữu, trên đường lái xe nhớ coi chừng."
Thấy chiếc xe của Minh Thành Hữu biến mất ở trong tầm mắt, lúc này bước chân Vưu Ứng Nhụy mới bước đi vào bên trong tiểu khu, móc ra cái chìa khóa đi vào cửa, Thẩm Tố Phân ăn cơm tối xong đang rửa chén ở phòng bếp, nghe thấy tiếng động đi ra ngoài.
"Nhụy Nhụy đã về."
Vưu Ứng Nhụy đứng ở cửa trước thay dép xong, tầm mắt băn khoăn nhìn
"Ông ấy đâu?"
Thẩm Tố Phân lau sạch đôi tay.
"Còn có thể đi đâu, lại bị lôi kéo đi đánh mạt chược."
Vưu Ứng Nhụy ném đôi găng tay hàng hiệu trong tay hướng bàn ăn, tiếng kim loại va chạm vào mặt bàn thủy tinh phát ra tiếng động chói tai, Thẩm Tố Phân sợ tới mức không dám lên tiếng.
Vưu Ứng Nhụy cất cao giọng.
"Các người có thể để cho tôi bớt lo lắng hay không? Hiện tại tôi sắp kết hôn cùng Thành Hữu rồi, bên ngoài mà biết tôi có người cha mê đánh bạc thì sẽ nói tôi thế nào? Tin tức mỗi ngày đều nói đến chuyện không môn đăng hộ đối, các người muốn bức tử tôi phải không?"
"Nhụy Nhụy, con đừng tức giận, mẹ sẽ nói lại với cha con mà."
"Còn bà nữa…"
Vưu Ứng Nhụy đi vào phòng khách, một cước đá văng một đống quần áo chồng chất ở trên đất.
"Làm những thứ thủ công này có thể kiếm bao nhiêu tiền? Năm xu tiền một cái, trong nhà nghèo đến không có gì ăn rồi sao?"
"Nhụy Nhụy."
Thẩm Tố Phân ngập ngừng mở miệng.
"Thật sự là mẹ ở nhà thấy nhàm chán, cũng không thể xem ti vi cả ngày."
"Không phải tôi đã cho bà đi học tập lễ nghi xã giao rồi sao?"
Vưu Ứng Nhụy mệt mỏi ngồi vào bên trong ghế sa lon, nói với bọn họ quả thực là đàn gảy tai trâu, Vưu Chiêu Phúc mười ngày thì có đến tám ngày ở bên ngoài chơi mạt chược, gần đây còn có khuynh hướng càng chơi càng lớn, Thẩm Tố Phân cả ngày ôm một bó y phục thêu, cả phòng đều là những mảnh vụn, một ngày kiếm 20 tới đồng tiền còn không đủ cho Vưu Chiêu Phúc đánh bài.
"Những thứ đó, mẹ không học được."
Không nói đến là làm người ta nói níu lưỡi đến phí công, mấu chốt là muốn thay đổi loại tư tưởng này của Thẩm Tố Phân, khó càng thêm khó.
Vưu Ứng Nhụy nhức đầu mở to mắt, Lý Vận Linh còn chưa chính thức gặp mặt bọn họ, rất khó tưởng tượng đến lúc đó sẽ là tình huống như thế nào.
Vưu Ứng Nhụy biết rõ, nếu muốn khiến Vưu Chiêu Phúc cùng Thẩm Tố Phân chim sẻ biến thành Phượng Hoàng, còn không bằng nghĩ như thế nào mới có thể trở thành con gái Phó gia một lần nữa mới thực tế một chút.
Suốt hai ngày trôi qua, Phó Nhiễm cũng không xuống lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-387.html.]
Phó Tụng Đình xin nghỉ phép ở nhà, Phạm Nhàn không ngừng đi lên đi xuống, thấy bộ dạng bà lau nước mắt, rốt cuộc là Phó Tụng Đình không đành lòng.
"Ngày đó tôi cũng nặng lời với bà một chút, bộ dáng này của Nhụy Nhụy cũng không thể trách bà dung túng, dù sao bây giờ nó cũng là con gái Vưu gia, chúng ta cũng không quản được chuyện của nó."
Phạm Nhàn cúi thấp đầu tự trách.
"Chuyện này vốn là đều tại tôi."
Má Trần chuẩn bị xong cơm tối lấy ra một phần, Phạm Nhàn lại bưng lên lầu theo thường lệ.
Suốt hai ngày, ngoại trừ buổi sáng có ăn chút cháo, Phó Nhiễm giống như không đụng vào một hạt cơm, cũng không có đi ra khỏi gian phòng một bước. Phạm Nhàn tiến vào phòng ngủ, thấy Phó Nhiễm nằm cuộn tròn ở trên giường, bà đem một chút cơm tối đặt ở trên tủ đầu giường.
Vưu Ứng Nhụy cầm đồ đứng ở cửa Phó gia ấn vang chuông cửa, má Trần đi tới cửa chính, tầm mắt Vưu Ứng Nhụy nhìn xung quanh.
"Má Trần, cha mẹ tôi đâu?"
Sắc mặt má Trần do dự.
"Tiểu thư, cô sẽ về ngay chứ?"
"Bà mở cửa ra, tôi vào để đồ xuống đã."
Dù sao thì má Trần cũng chung sống với Vưu Ứng Nhụy một thời gian dài, nhiều hay ít cũng coi như là có chút tình cảm.
"Bọn họ hiện tại đang nổi giận, nếu không cô chờ thêm mấy ngày nữa hãy trở lại."
Vưu Ứng Nhụy nghĩ tới đây chính là hậu quả, nhưng không nghĩ tới Phó gia sẽ ngay cả cửa cũng đều không cho cô vào.
"Đây là ý của cha mẹ tôi?"
"Vâng."
Đôi mắt Vưu Ứng Nhụy ửng hồng, giọng nói mềm xuống.
"Má Trần, bà cho toi vào đi, có mấy lời tôi phải nói rõ ràng trước mặt cha mẹ tôi, bà nói cho bọn họ biết, nếu không chịu gặp tôi mà nói..., đêm nay tôi sẽ đợi tại bên ngoài không đi."
Má Trần càng thêm khó xử.
"Vậy tôi thử một chút."
Sau khi bà đi vào rồi lại đi ra ngoài, vừa mở cửa cho Vưu Ứng Nhụy vừa nói.
"Cô hết mình đi theo bọn họ, dù sao cũng là hai mươi năm tình cảm."
Vưu Ứng Nhụy cầm đ đi vào phòng khách, chỉ thấy Phó Tụng Đình ngồi trên ghế sa lon, cô nhỏ giọng mở miệng.
"Cha."
Từ nhỏ đến lớn Phạm Nhàn đều là nuông chiều cô, chỉ có Phó Tụng Đình, lúc nghiêm khắc cũng không hàm hồ, từ nhỏ Vưu Ứng Nhụy đều sợ ông, thần sắc Phó Tụng Đình cực kỳ lạnh nhạt ngẩng đầu.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.