Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 388

Cập nhật lúc: 2025-04-07 11:05:13
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Hóa ra là Minh phu nhân, có chuyện gì sao?"

 

Vưu Ứng Nhụy ngẩn ra, tiếp theo là giọng nói mang theo nức nở."Cha."

 

Ông ngẩng đầu nhìn cô, cũng không trả lời.

 

"Má Trần, là ai à?"

 

Giọng nói Phạm Nhàn truyền đến từ lầu hai, giống như mệt mỏi, Vưu Ứng Nhụy nhanh chóng bước tới.

 

"Mẹ."

 

Giọng điệu kéo dài, mang theo uất ức.

 

Phạm Nhàn đi xuống cầu thang, Vưu Ứng Nhụy muốn khoác cánh tay của bà, Phạm Nhàn nhanh chóng rút về.

 

"Cho tới nay ta đều quên nói cho cô biết, nếu 20 năm qua đã là sai lầm, về sau tiếng gọi này đến đây là sửa đi, huống chi khiến cho Minh phu nhân gọi ta một tiếng là mẹ, thật không kham nổi."

 

"Mẹ."

 

Vưu Ứng Nhụy lo lắng đến độ chảy ra nước mắt.

 

"Đừng như vậy, sau này con vẫn là của con gái của hai người, lại nói con theo đuổi hạnh phúc của mình, không phải lúc đó mẹ cũng khích lệ con sao? Con có lỗi gì?"

 

Ánh mắt Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn về Vưu Ứng Nhụy, không nghĩ tới là lúc ấy một cử chỉ vôm của mình lại trở thành lý do hùng hồn của cô ta, Phạm Nhàn bước đến bên trong phòng khách, Vưu Ứng Nhụy ý thức được mình đã quá kích động, vội vàng đi tới kéo lại cánh tay của bà.

 

"Mẹ, thật xin lỗi, con không nên nói chuyện với mẹ như vậy."

 

Giọng nói Phạm Nhàn mệt mỏi.

 

"Cô theo đuổi hạnh phúc của mình tất nhiên là không sai, nhưng cô cùng Thành Hữu hai năm, cô nên giải thích thế nào? Ta nhớ không lầm, lễ mừng năm mới cô tới nhà còn đụng phải bọn họ, sao ta không sớm phát hiện ra là cô còn có khả năng làm diễn viên chứ? Cô trơ mắt nhìn Tiểu Nhiễm rơi vào từng bước một, cái gì gọi là đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, là ai cũng nhận ra được lúc đó Thành Hữu là có ý trả thù, cũng khó trách các người có thể cùng nhau, cũng đều là có khả năng diễn xuất thật cao siêu."

 

Từ lúc Minh Thành Hữu thừa nhận trước mặt ký giả là cô đã đi theo hắn hai năm, Vưu Ứng Nhụy ngoại trừ vui mừng lúc đầu cũng có lo lắng.

 

"Mẹ, không phải như mẹ nghĩ, mới đầu Thành Hữu nói còn có tình cảm với Tiểu Nhiễm, nói con chờ hắn, con cũng không dám nói với hai người, nhưng nếu thật sự hắn có thể hợp lại cùng Tiểu Nhiễm, con cũng sẽ tự động rời đi, nhưng chuyện tình cảm thật không thể miễn cưỡng."

 

Nước mắt Vưu Ứng Nhụy rơi đầy mặt.

 

"Con cũng rất khổ sở, cũng sợ hai người sẽ không tha thứ cho con, nhưng con muốn nói không chừng bọn họ có thể hòa hợp, nói như vậy cũng không thấy cần thiết để cho hai người biết, tránh khỏi trong lòng không thoải mái."

 

"Như vậy mà nói, ngược lại là vì tốt cho chúng ta rồi sao?"

 

Ánh mắt Phạm Nhàn nhìn Vưu Ứng Nhụy chòng chọc, cô bỗng chột dạ trong lòng, cũng chưa từng bị Phạm Nhàn nghiêm mặt chất vấn qua như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-388.html.]

 

"Mẹ, con yêu Thành Hữu, con không muốn dùng hạnh phúc của mình đi thành toàn người khác, lại nói đây là sự lựa chọn

 

"Sự lựa chọn của hắn?"

 

Phạm Nhàn cười lạnh nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày.

 

"Các người là Minh gia hào môn vọng tộc, Phó gia tự nhận là không với cao nổi, ta chỉ có duy nhất một đứa con gái bị làm ra thành vết thương chồng chất về đến nhà, cô còn muốn để cho ta tin tưởng các người là vì nó hay sao?"

 

Phạm Nhàn kích động hô lên một tiếng, khó có thể mất khống chế.

 

Vưu Ứng Nhụy khóc không thành tiếng.

 

"Mẹ, con cũng là con gái mẹ."

 

"Không!"

 

Phạm Nhàn ngồi bên cạnh Phó Tụng Đình hất tay.

 

" Giữa chúng ta rốt cuộc không có quan hệ m.á.u mủ".

 

Phó Nhiễm ra khỏi phòng, đột nhiên nghe được tiếng cãi vả dưới cầu thang. Cô dựa vách tường đi từng bước một ra ngoài.

 

" Mẹ! Đừng... đối với con thật tàn nhẫn, coi như con sai đi. Mẹ cũng đừng nói ra những lời này được không?"

 

Phạm Nhàn cố nén tức giận, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước.

 

" Làm ra chuyện như vậy thật khiến tôi hết sức đau lòng. Lừa gạt tôi hai năm, chỉ cần cô nhắc nhở tôi một câu, Tiểu Nhiễm cũng sẽ không bị tổn thương như vậy. Cô còn có nỗi khổ tâm sao?"

 

Tầm mắt bà chuyển qua hướng khác.

 

" Thật không thểPhó Nhiễm đứng ở chân cầu thang nghe rất rõ ràng đoạn đối thoại này, một tay cô chống lên tay vịn, bước chân đi xuống từng bước. Phó Nhiễm đứng chỗ khúc cua nên người ở dưới không thể nhìn thấy cô.

 

Vưu Ứng Nhuỵ cố gắng giải thích, Phó Tụng Đình và Phạm Nhàn đều mang vẻ mặt lạnh nhạt, thấy vọng không thể nhìn rõ có bao nhiêu đau lòng. Vưu Ứng Nhuỵ nói xong lời cuối cùng, phát hiện hai người ngồi đối diện đều không nói gì.

 

Vưu Ứng Nhuỵ đứng trước bàn lau nước mắt, ngay cả má Trần đứng bên cạnh cũng có chút không đành lòng.

 

Trong nháy mắt cô ngước mắt lên, thấy ở cầu thang có một chiếc bóng kéo dài. Mặc dù không thấy Phó Nhiễm, nhưng Vưu Ứng Nhuỵ biết Phó gia không còn ai khác nữa.

 

" Cha mẹ, hai người đừng nóng giận."

 

Cô nghẹn ngào, lấy thiệp mời màu đỏ từ trong túi xách ra.

 

"Lễ thành hôn của con và Thành Hữu đều đã quyết định xong. Cho dù hai người có trách con thế nào, con đều coi hai người chính là cha mẹ ruột của mình. Con cũng không hy vọng nhận được lời chúc phúc của hai người, chỉ mong cha mẹ tới tham gia hôn lễ của chúng con."

Loading...