Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 394
Cập nhật lúc: 2025-04-08 04:32:48
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
Cập nhật lúc: 2025-04-08 04:32:48
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
"Bất kể có thích hay không, nào có ai kết hôn mà không chụp hình cưới chứ?"
Lý Vận Linh nặng nề ném tập ảnh lên trên bàn.
"Phiền toái."
Minh Thành Hữu đã bước ra.
"Tùy tiện tìm hai tấm ảnh ghép lại đi."
Trước lúc đó Vưu Ứng Nhụy vẫn còn ở lật tập ảnh áo cưới xem, ngón tay sơn móng làm giấy dầu nhăn lại, sắc mặt Lý Vận Linh không vui trách móc
"Nói cái gì vậy? Đến lúc đó bạn bè thân thích tới đây ngay cả ảnh cưới cũng không có, cái người này còn có cưới nữa hay không đây ?"
Minh Thành Hữu đang bước qua ghế sa lon bỗng dừng lại, gương mặt hơi nghiêng qua nhìn hướng Lý Vận Linh, hắn không nói gì, khóe miệng mân thành một đường cong lạnh nhạt, ánh mắt như chứa chút tàn độc, Lý Vận Linh không bắt bẻ, muốn mở miệng lần nữa, Vưu Ứng Nhụy vội vàng khoác cánh tay bà.
"Mẹ, nghe Thành Hữu đi, con không có ý kiến."
Lý Vận Linh vỗ vỗ mu bàn tay Vưu Ứng Nhụy.
"Như vậy sao được?"
Bà quay đầu lại muốn nói chuyện tiếp, Minh Thành Hữu đã lướt qua phòng khách đi ra ngoài, sắc mặt Lý Vận Linh thay đổi.
"Con xem một chút, ta sinh con trai lại là làm ta giận như thế đấy, từ nhỏ cũng không để cho ta phải lo lắng như vậy."
"Mẹ, tính khí của Thành Hữu cứ như vậy, ngài chớ chấp nhặt cùng anh ấy."
Minh Thành Hữu đóng xe rời khỏi Minh gia, tay cầm tay lái nhưng lại không biết nên đi đâu, nửa tháng sau hôn lễ của hắn và Vưu Ứng Nhụy sẽ diến ra, thời gian cũng không coi là vội vàng, Minh Thành Hữu tiện tay mở ra âm nhạc, bài hát bên trong vẫn là bài lúc trước Phó Nhiễm đã chọn, bài Đoán không ra của Đinh Đang là bài cô thích, có lúc sẽ nghe đi nghe lại bài hát đó, nói là lời ca rất hay, nghe thế nào cũng không đủ.
Ánh mắt của hắn xuyên qua kính chắn gió nhìn về phía trước, con đường phía trước dài đằng đẵng, thế nhưng hắn lại bị lạc ở đầu đường, cũng không biết con đường tự tay mình đã chọn, đối với hắn và Phó Nhiễm mà nói, là tốt hay là xấu? Minh Thành Hữu chỉ biết là, hắn đang tiến thoái lưỡng nan, bất luận là đi lên phía trước hay là lùi về phía sau, với hắn mà nói, đều như nhau.
Hắn đưa tay tắt âm thanh, cảm giác từ trước nay người chưa thấy thật muốn cứ nhắm mắt ngủ như vậy, vĩnh viễn ngủ mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-394.html.]
Phó Nhiễm trốn tránh ở nhà nửa tháng, kể từ sau khi tin tức đi tiệm thuốc vỡ lở ra, cô không bước ra khỏi cửa một bước.
Phó Tụng Đình tức giận đập hết hộp điều khiển ti vi, Phạm Nhàn ngược lại lại thông suốt hơn ông, chỉ cần Phó Nhiễm có thể gắng gượng qua đi, còn trông nom danh tiếng làm cái gì?
Con gái của bà bị tổn thương nghiêm trọng như thế, bà cũng đau lòng hơn ai khác, nhưng dầu gì Phó Nhiễm cũng rất kiên cường, mỗi bữa ăn cũng sẽ ngoan ngoãn xuống ăn cơm.
Tống Chức cùng Tần Mộ Mộ cũng đã tới nhà thăm, Phạm Nhàn nhã nhặn từ chối, họ cũng không khăng khăng nhất định phải thấy mặt Phó Nhiễm nữa, khi biết cô không có việc gì, cũng liền rời đi.
Đầu tháng bảy trời đã bắt đầu nóng, Phó Nhiễm mặc chiếc váy dài màu lam đi tới bên trong vườn, cánh cửa sắt nặng nề ngăn cách với bên ngoài, Phó Nhiễm không kìm lòng được đi tới cửa.
Trông cô rất gầy, vốn là cao, lúc này càng giống như một trận gió có thể cuốn cô đi mất.
Phó Nhiễm nhìn cánh cửa chằm chằm, thỉnh thoảng có chiếc xe đi qua, giống như thấy cô cùng Minh Thành Hữu không lâu trước đây, mặc dù hai người đều có xe, hắn vẫn có thói quen đưa Phó Nhiễm đến cửa nhà.
Đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một chiếc Bugatti Veyron màu đen, tư tưởng Phó Nhiễm có chút hỗn độn, thì ra là thực tế cùng mơ mộng cũng có lúc giống nhau như thế, cho đến khi chiếc xe thể thao dừng ở cửa chính, có người đẩy cửa xe ra đi xuống, Phó Nhiễm mới đột nhiên ý thức được điều này cũng không phải trong mơ.
Cô xoay người, sải bước muốn rời đi.
"Phó Nhiễm." Minh Thành Hữu lên tiếng gọi cô.
Tiếng gọi này, lại xa lạ làm cho người ta
Phó Nhiễm từ từ xoay người lại, cách xa nhau cũng chỉ hai ba thước, điều ngăn cản duy nhất cũng chỉ là cánh cổng.
Giống như là nhà tù, ngăn cách hai người vốn không liên quan đến nhau, Phó Nhiễm khẽ cười lạnh một tiếng, đúng vậy, không liên quan đến nhau.
Minh Thành Hữu đi tới trước cửa chính, ánh mắt nhìn Phó Nhiễm trong tình trạng khác biệt so với trong tưởng tượng của hắn, chiếc váy dài càng làm thân hình cô trông gầy thêm, ánh mắt của hắn trở về trên mặt Phó Nhiễm, cô cũng không lảng tránh, ánh mắt cùng hắn chạm nhau, phải cố hết sức chịu đựng, nhưng vẫn không ngăn được nét bi thương tràn đầy ra ngoài.
Minh Thành Hữu cụp tầm mắt xuống, cố ý lảng tránh ánh mắt Phó Nhiễm, khóe miệng nâng lên thoáng cười, bất chợt giọng nói xoay chuyển, rơi vào trong tai Phó Nhiễm lại cực kỳ chói tai.
"Không phải là cô sẽ cho rằng lần này tôi tới đây là lại muốn tìm cô hợp lại nữa chứ? Cô yên tâm, sẽ không còn có chuyện như vậy xảy ra, cả cô và tôi cũng có thể giải thoát cho nhau."
Một tay hắn cầm khung cửa.
"Phó Nhiễm, có chuyện tôi phải nói rõ ràng với cô."
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.