Phó Nhiễm nhìn chằm chằm gương mặt Minh Thành Hữu đang gần trong gang tấc, trong lòng có đau đớn sụp đổ, lại cũng chỉ có thể tự trách mình ngu ngốc, không nhận ra tâm tư của một người đàn ông nên mới có thể bị đối phương điều khiển đùa bỡn ở trong lòng bàn tay.
Cô không để ý tới lời nói của Minh Thành Hữu, ngón tay hắn tùy ý gõ mấy cái ở trên cửa sắt.
"Nể tình giữa chúng ta đã từng có tình cảm với nhau, tôi cảnh cáo cô, chớ tỏ ra qúa thân mật với Minh Tranh."
"Mắc mớ gì tới anh?"
Cô lạnh lùng cãi lại, có chút suy nghĩ.
Minh Thành Hữu nhìn nét mặt lạnh lùng của cô chằm chằm, Phó Nhiễm đưa tay vén tóc ra hướng sau tai, hắn nhếch môi.
"Trái lại cô nên xua đuổi ý nghĩ đó đi, cũng không thấy cô tìm cái chết, sao cứ phải cùng Minh Tranh."
Phó Nhiễm không giận mà cười.
"Quan hệ giữa tôi và ca ca vẫn luôn như vậy, anh cũng không phải là ngày đầu tiên biết."
Minh Thành Hữu thờ ơ nhún vai.
"Tôi chỉ là có ý tốt mới nhắc nhở cô một câu, cô càng ở gần hắn, tôi lại càng làm cho hắn c.h.ế.t thật sự khó coi. Cô cũng đừng hy vọng là cô có thể thay đổi được mọi chuyện, Phó Nhiễm, chớ làm chuyện gì để sau này mình phải hối hận."
Phó Nhiễm thấy má Trần đang vội vàng chạy tới từ cách đó không xa, nhìn về phía Minh Thành Hữu đề phòng.
Phó Nhiễm nhấc làn váy lên.
"Tự tôi đưa ra quyết định, chưa bao giờ thấy hối hận."
Cô xoay người đi tới hướng trong phòng, má Trần đi theo phía sau cô, thỉnh thoảng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Minh Thành Hữu một cái.
Hắn không rời đi ngay lập tức, ánh mắt nhìn bóng lưng Phó Nhiễm chằm chằm cho đến khi cô biến mất ở bên trong, Phó Nhiễm mất hồn mất vía đi lên lầu, lúc đi qua cửa thư phòng hơi do dựốn bề vắng lặng, cô lén lút mở cửa đi vào giống như là một tên trộm.
Bước chân càng lúc càng nhanh, trong lòng có sợ hãi cùng bất an, cũng tự nói cho bản thân mình đến một trăm lần là không nên đi, nhưng thân thể lại hoàn toàn phản bội dự tính ban đầu của cô, cô đẩy cửa sổ ra theo bản năng, ánh mắt vội vàng nhìn về phía cửa.
Nơi đó, đâu còn có bóng dáng của Minh Thành Hữu nữa.
Ánh mắt tràn đầy thất vọng, cô vốn không nên…cho chính mình thêm một chút hi vọng.
Phó Nhiễm từ từ đóng cửa sổ lại, Minh Thành Hữu tùy ý xuất hiện ở trong cuộc sống của cô, cho dù là một câu nói, một ánh mắt, là có thể đem những gì cô cố gắng che đậy trong lòng làm rối loạn đến long trời lở đất.
Tần Mộ Mộ đi tới Phó gia thì Phó Nhiễm mới ăn xong cơm trưa, cũng không còn không muốn gặp ai nữa.
Tần Mộ Mộ nhìn thấy bộ dáng này của cô đau lòng đến phát khóc.
"Làm sao cậu lại trở nên như vậy?"
Phó Nhiễm đưa tay vỗ nhẹ sau lưng cô.
"Tớ không sao."
Tần Mộ Mộ lùi lại, đôi tay sờ mặt Phó Nhiễm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-395.html.]
"Còn nói không có việc gì, gầy chỉ còn dư lại một mảnh xương."
"Có khoa trương như vậy sao?"
"Tiểu Nhiễm."
Tần Mộ Mộ khóc không thành tiếng, lời nói đến nơi cổ họng nhưng cũng không nói ra.
"Tại sao bọn họ lại ở chung một chỗ?
Trong lòng Phó Nhiễm đau đớn, tinh thần lại bị kích động lần nữa, cô nói có chút khổ sở, giọng nói khàn khàn.
"Tớ cũng không biết."
Nét mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng bàng hoàng càng làm cho người khác them đau lòng.
Tần Mộ Mộ rút khăn giấy ra lau mắt, cô gắng gượng cười, nói sang chuyện khác.
"Xèo Xèo sinh bé gái, cậu còn chưa có gặp qua chứ?"
"Ừ."
Khóe mắt Phó Nhiễm khẽ mỉm cười.
"Cô ấy có gửi hình, tớ còn chưa tới nhà cô ấy nữa."
"Đáng yêu cực kỳ, buổi tối Nam Bình ngủ đều muốn ôm, Xèo Xèo than phiền, nói anh ấy quá cưng chiều rồi, nhũ danh của bảo bối gọi là Bì Bì, có phải thật giống bé trai hay không?"
Phó Nhiễm thấy Tần Mộ Mộ nói đến đứa bé, vẻ mặt đều không giống nhau.
"Mộ Mộ, cậu cùng Cố Lỗi cũng mau chóng sinh đứa bé đi."
Nụ cười của Tần Mộ Mộ cứng đờ, có chút không tự nhiên, giọng nói hết sức phiền muộn.
"Ba người chúng ta, người tốt số nhất lại là Xèo Xèo, Cố Lỗi nói hiện tại muốn lo cho sự nghiệp, có thể qua một hai năm mới sinh đứa bé."
Phó Nhiễm ngồi vào bên trong ghế sa lon, Phạm Nhàn đưa tới hai chén canh hạt sen đường, bà kêu Tần Mộ Mộ.
"Uống một ché
"Cám ơn bác gái."
Phạm Nhàn bưng chén đưa đến bên tay Phó Nhiễm.
"Mẹ chỉ cho một ít đường, sẽ không quá ngọt."
"Mẹ, con không muốn ăn."
"Ăn một chút đi."
Phạm Nhàn dùng muỗng khẽ khuấy lên, lại cẩn thận thổi thổi.
"Gần đây thần sắc con không tốt."