Phó Nhiễm nhận lấy chén, Tần Mộ Mộ cũng ăn vài miếng.
Nhìn bóng lưng Phạm Nhàn rời đi, Tần Mộ Mộ vui mừng mở miệng,
"Tiểu Nhiễm, tớ cảm thấy bác gái đối xử với cậu không giống như trước kia."
Phó Nhiễm vẫn không muốn ăn, miễn cưỡng ăn được gần nửa chén, cô liếc mắt hời hợt nói.
"Dĩ nhiên là không giống nhau, bởi vì tớ mới là con gái của mẹ."
"Tiểu Nhiễm."
Giọng nói Tần Mộ Mộ có chút đắn đo.
"Hơn nửa tháng nay khắp nơi đều là tin tức về bọn họ, cậu trốn tránh ở trong nhà cũng không phải là biện pháp tốt."
Phó Nhiễm đặt chén trong tay xuống.
"Mộ Mộ, tớ ở nhà chỉ là muốn tránh lời đồn đãi bên ngoài, tớ cố gắng không xem TV không lên máy tính bởi vì tớ lưỡi người ta thật tàn độc hơn so tưởng tượng của tớ, tớ không muốn vì vậy mà tự làm tổn thương mình."
Hiển nhiên là Tần Mộ Mộ biết bên ngoài truyền đi những lời nói có phần thái quá.
Ở trong mắt người khác, đặc biệt là ở trong mắt những người mới biết chuyện này, chính miệng Minh Thành Hữu thừa nhận Vưu Ứng Nhụy đã đi theo hắn hai năm, kẻ ngu cũng có thể nghĩ ra được hắn cùng Phó Nhiễm ở chung một chỗ thì Phó Nhiễm phải mang thân phận như thế nào.
Một đòn này của hắn, làm cho cô đau lòng đến mức tận cùng, nhưng cũng đẩy cô vào vực sâu.
Chuyện hôn lễ giống như là do một tay Lý Vận Linh lo liệu, Minh Thành Hữu chưa bao giờ hỏi tới, Vưu Ứng Nhụy thì lại trong mơ cũng nghĩ đến mình cử hành hôn lễ, cô ta khéo léo đề cập tới mấy lần cùng Lý Vận Linh, nhưng ngại vì Lý Vận Linh nói tới quy định của Minh gia, không có khả năng là có thể theo ý của cô.
Trước khi cử hành hôn lễ cần mua vài món đồ, Vưu Ứng Nhụy gọi điện thoại cho Vương Nhứ Đình, mới đầu đối phương còn giận dỗi, nhưng không nhịn được cô dai dẳng đeo bám nên vẫn tới.
Trong lòng Vương Nhứ Đình còn tức giận, Vưu Ứng Nhụy khoác cánh tay cô.
"Vẫn còn tức giận vì chuyện lần trước đây?"
"Nhụy Nhụy."
Vương Nhứ Đình kéo tay lại.
"Tớ với cậu là bạn bè bao nhiêu năm? Cậu không hiểu rõ tính tình của tớ còn chưa tính, lại còn nói những lời làm tổn thương tớ, lúc ấy là tớ thật lòng vì muốn tốt cho cậu."
"Tớ biết rõ."
Vưu Ứng Nhụy hạ giọng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-396.html.]
"Nếu ngày đó tớ không kị cậu, theo tính khí nỏng nảy của cậu thì không chừng sẽ gây ra chuyện gì nữa, cậu cũng không nhìn một chút lúc ấy là nơi nào."
Mấy ngày này Vương Nhứ Đình cũng xem qua tin tức, nghe được Vưu Ứng Nhụy nói vậy một chút tức giận còn lại cũng biến mất. "Nhuỵ Nhuỵ, trên tin tức nói là thật sao? Lúc Tam Thiếu và Phó Nhiễm đang hạnh phúc, cậu thật sự ở chung một chỗ với hắn?"
"Ừ."
"Cậu thật giỏi nha, ngay cả tớ cũng không nói."
Vương Nhứ Đình vừa nói xong lại muốn phát cáu.
"Nhứ Đình".
Vưu Ứng Nhụy kéo cánh tay cô ngồi vào trong xe.
"Đây là thoả thuận ban đầu của tớ với Thành Hữu, lúc đầu tớ ra nước ngoài cũng không phải đi làm. Mà từ khi đó bắt đầu đi theo anh ấy, tớ cũng muốn nói thật với cậu, nhưng cậu nói chuyện không giữ mồm giữ miệng không chừng đụng phải Phó Nhiễm lại kích động nói ra."
Vương Nhứ Đình sờ sờ sống mũi.
"Nói cũng phải."
Cô mỉm cười, dừng lại một chút.
"Nhưng trước mặt cậu, Tam Thiếu và Phó Nhiễm có thể làm ra chuyện như vậy, cậu cũng có thể nhịn?"
"Chuyện đã tới bước này tớ cũng không gạt cậu nữa, đây chính là Thành Hữu nghĩ ra, chờ Phó Nhiễm tự mình chui vào lần nữa."
Khóe mắt Ứng Nhụy không che giấu được nụ cười yếu ớt, mỹ phẩm cao cấp cũng không che giấu được nụ cười đầy châm biếm.
"Căn bản cũng chỉ là giở thủ đoạn với cô ta thôi, tớ không có gì đau khổ."
"Thật sao?"
Vương Nhứ Đình nghĩ thầm, lại hiểu rõ sự việc ngay lập tức.
" Nhưng cô ta mua thuốc. . . . .."
Nụ cười của Vưu Ứng Nhụy cứng đờ, sắc mặt cũng rất mất tự nhiên. Trong lòng cô cảm thấy buồn bực, tiện tay hạ cửa sổ xe xuống.
"Không phải là tự Phó Nhiễm đã mua thuốc rồi sao? Chuyện này cô ta cũng mong muốn giải quyết, để khỏi phải gặp phiền toái. Lại nói, chuyện lúc trước của Thành Hữu tớ cũng được biết, tớ sẽ theo hắn lâu dài."
Mặc dù Vương Nhứ Đình cảm thấy không ổn, nhưng nhìn ra được Vưu Ứng Nhụy không muốn truy cứu chuyện này đến cùng.
"Cậu không có lương tâm, cứ thế cất giấu bí mật lớn như vậy mà không nói cho tớ biết."
Vưu Ứng Nhuỵ khởi động xe rời đi.