Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 402

Cập nhật lúc: 2025-04-09 13:01:12
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt chỉ vội vàng lướt qua, cô lại thấy được mấy từ quan trọng nhất.

 

Phó Nhiễm sợ hãi trợn mắt há hốc mồm, chợt mồ hôi lạnh chảy ra từ sau lưng, cô khó có thể tin nổi khẽ nhếch miệng lên, thấy trong gương phản xạ ra gương mặt trắng bệch như tờ giấy của mình.

 

Người đi vào thang máy càng lúc càng nhiều, cô núp ở trong góc, cố đứng trong góc nhỏ của mình. Trong thang máy đi lên lại đi xuống, cứ lặp lại như thế, cảnh tượng người đi tới đi lui vội vã, phải bận rộn đi xếp hàng, cũng không có ai chú ý tới Phó Nhiễm.

 

Cô đi vào phòng làm việc của bác sĩ, đưa giấy kết quả siêu âm trong tay tới.

 

Bác sĩ qua quýt nhìn qua.

 

"Mang thai hai tháng, tất cả bình thường."

 

Phó Nhiễm vẫn còn chưa hết bàng hoàng. "Sau khi sự việc xảy ra tôi có uống thuốc tránh thai khẩn cấp rồi."

 

Bác sĩ không có chút ngạc nhiên. "Cũng có trường hợp ngừa thai thất bại."

 

Thấy cô đứng sững ở bên cạnh bàn làm việc không rời đi. "Mặc dù đã có uống thuốc tránh thai, nhưng đứa bé không có việc gì, đừng lo lắng."

 

Phó Nhiễm vẫn không hình dung nổi tâm tình của mình lúc này, bác sĩ cầm bệnh án trong tay, giống như là đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mở miệng.

 

"Không muốn có sao?"

 

Trong lòng một hồi đau nhói, giống như liên tục bị người nào đó hung hăng đ.â.m vào một nhát lại đ.â.m đi đ.â.m lại, không muốn có sao?

 

Bốn chữ không thể nghi ngờ là làm cho Phó Nhiễm mất hết tất cả, cô chợt rút tờ kết quả siêu âm trong tay bác sĩ, giống như chạy trốn ra khỏi bệnh viện.

 

Bước chân vội vàng một hồi, Phó Nhiễm đi tới bãi đậu xe, ngồi vào ghế lái sau đó đóng sầm cửa xe.

 

Tờ kết quả siêu âm bị ném trên ghế lái phụ.

 

Khóa kéo của chiếc túi xách mở rộng ra, Phó Nhiễm nằm sấp đầu hướng tay lái, từ trước tới nay chưa có mệt mỏi nào làm cô nhắm mắt lại, nước mắt ấm áp lướt qua khóe mắt chảy xuống, chảy vào khuỷu tay.

 

Hôm nay là một ngày trời đầy mây, giống như tùy thời có thể tạo ra một cơn bão táp.

 

Phó Nhiễm mở mắt, thấy tấm thiệp mời màu đỏ bên trong túi xách đứng thẳng, cô đưa tay lấy nó ra, là chiếc thiệp đêm đó Vưu Ứng Nhụy cố ý đưa đến Phó gia, cô nhặt nó lên từ trong thùng rác.

 

Phó Nhiễm nhịn đau mở ra, bên trong có địa điểm cùng thời gian cử hành hôn lễ , bên trái cũng không có hình đám cưới của hai người.

 

Ngón tay nhỏ nhắn của cô mơn trớn dòng chữ phía trên.

 

Chú rể: Minh Thành Hữu.

 

Phó Nhiễm nhếch miệng, người cô yêu kết hôn, cô dâu cũng không phải là cô.

 

Loại bi kịch này lại cứ thế rơi xuống trên người Phó Nhiễm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-402.html.]

Trong lòng cô thấy dính dấp đau đớn, muốn cười, cuối cùng nước mắt lại chảy xuống nhiều hơn.

 

Lúc nhận được điện thoại, cả người cô vùi ở bên trong ghế lái chật hẹp, vừa nghe máy liền nghe thấy giọng nói của Tống Chức từ đầu bên kia truyền đến.

 

"Alo, Tiểu Nhiễm, cậu ở đâu?"

 

Phó Nhiễm lau sạch nước mắt, lại không nhịn được tiếng nghẹn ngào .

 

"Tớ ở bên ngoài."

 

"Tớ cùng Mộ Mộ vừa tới nhà cậu, bác gái nói cậu đi ra ngoài, Tiểu Nhiễm, cậu hãy thành thật nói cho tớ biết, có phải cậu tới nơi tổ chức hôn lễ rồi hay không?"

 

Phó Nhiễm đưa bàn tay lau mắt.

 

"Không có."

 

"Cậu ở đâu? Chúng tớ đến tìm cậu."

 

"Xèo Xèo."

 

Phó Nhiễm che miệng lại, đợi tiếng khóc hết dần sau đó mới mở miệng.

 

"Cậu đi về nhanh lên, cậu mới sinh bảo bối không lâu, chuyện của tớ tự tớ biết rõ nên làm như thế nào."

 

"Cậu rõ ràng cái…"

 

Tống Chức ở đầu bên kia nóng ruột đến độ khóc rống lên.

 

" Tiểu Nhiễm, cậu đừng dọa chúng tớ, có chuyện gì tớ cùng Mộ Mộ đều muốn chia sẽ cùng với cậu."

 

Phó Nhiễm bỏ điện thoại d động rất nhanh, ngón cái ấn hướng nút màu đỏ.

 

Ánh mắt của cô kinh ngạc nhìn tờ kết quả chỗ cạnh tài xế chằm chằm, cô cắn môi, mơ hồ có mùi m.á.u tươi tràn nhập trong cổ làm người ta thấy buồn nôn, cô lấy tay bịt chặt miệng lại, nửa người trên hầu như nằm úp sấp trên tay lái.

 

Phó Nhiễm lấy nước suối ra uống hai hớp, lúc này mới cảm thấy thoải mái một chút.

 

Mấy ngày này, ai cũng cố hết sức bảo vệ cô, ngày ngày Phạm Nhàn đều hận không thể một tấc cũng không rời đi, Tần Mộ Mộ cùng Tống Chức cũng không hề không đề cập tới ba chữ Minh Thành Hữu, ngay cả má Trần ở trong nhà cũng nhìn sắc mặt cô nơm nớp lo sợ.

 

Nhưng, có một loại đau, cũng không phải là bạn tránh xa nó, nó lại thật sự có thể không đau.

 

Ngày hôn lễ của bọn họ từ từ tới gần, dựa theo kế hoạch ban đầu, đều phô trương khắp nơi.

 

Bàn tay Phó Nhiễm phủ hướng bụng, vốn nên là lúc cô dứt khoát cắt đứt tất cả mọi chuyện, lại có một sinh mệnh nhỏ đã sớm lặng lẽ nảy sinh ở trong cơ thể cô.

 

Tay phải cô không nghe sự sai khiến phát động động cơ, tầm mắt rưng rưng nhìn ra ngoài xen lẫn chút phức tạp người khác không thấy rõ, nếu là người khác, cũng sẽ tránh ra thật xa, thậm chí, rời khỏi thị trấn Nghênh An, đi đến một nơi có thể chữa lành vết thương.

 

Đôi tay Phó Nhiễm nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, cô cũng đau, nhưng sẽ không trốn tránh.

Loading...