"Cơm ăn rồi sao?"
"Con ăn ở nhà Tống Chức rồi."
Thật ra thì Phó Nhiễm không cần nhìn cũng có thể đoán được, hôm nay tin tức trang đầu tất nhiên là chuyện cô ‘ đại náo ’ hôn lễ của Minh Thành Hữu, Phó Nhiễm cùng Phó Tụng Đình cũng không thể là đến bây giờ vẫn còn chưa biết.
Đứng ở cửa trước thay xong dép đi vào, Phạm Nhàn đi theo Phó Nhiễm đi tới lầu hai, pha nước tắm giúp cô.
"Mới đi mưa về, mau tắm rồi đi ngủ."
Phạm Nhàn tìm bộ áo ngủ đi ra ngoài, Phó Nhiễm ngồi ở mép giường lười biếng không muốn cử động.
"Mẹ, cám ơn mẹ."
Phạm Nhàn đem áo ngủ thả vào trong tay Phó Nhiễm, bà vỗ vỗ bả vai Phó Nhiễm.
"Đi đi."
Biết trong lòng cô không dễ chịu, Phạm Nhàn cũng không nán lại nữa, lúc đi ra ngoài còn khép lại cửa phòng cho cô.
Phó Nhiễm tắm xong đi tới bên cửa sổ, nước mưa gột rửa làm thủy tinh trong suốt, dòng nước ào ào chảy xuống, quanh co mà kéo dài. Cô duỗi ngón tay ra vung vẩy, đột nhiên một tia chớp đem bầu trời phân cắt thành hai mảnh, kèm theo tiếng rung chẫn dữ dội, giống như thủy tinh sẽ bị xuống.
Gương mặt Phó Nhiễm tái nhợt càng lộ thêm vẻ yếu đuối.
Cô buông hai tay xuôi ở bên người, xoay người kéo hết rèm cửa sổ trong phòng lên, nhưng tiếng sấm sét vang dội kèm theo những tia chớp, trong phòng ngủ vẫn sáng như ban ngày nhiều lần liền.
Phó Nhiễm ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối ngồi ở trên giường, gò má gối lên đầu gối không phân biệt được vui buồn, bên trong gian phòng yên lặng như vậy, thỉnh thoảng lại kèm theo tiếng nổ kinh thiên động địa, nhưng trong lòng Phó Nhiễm trống rỗng, cô cảm thấy vô cùng yên tĩnh.
Sau khi về nhà, cô không còn khóc nữa, từ lúc chạy trối c.h.ế.t ở nơi tổ chức hôn lễ của Minh Thành Hữu, trong nháy mắt, ngược lại cô có cảm giác đau đớn rõ ràng, trong nháy mắt, rất đau, như lột da gọt xương vậy, nhưng bây giờ thật sự lại phai nhạt.
Phó Nhiễm cong người lên, động tác này làm bụng truyền đến cảm giác khó chịu, đột nhiên cô nhớ tới, trong cơ thể cô còn có một sinh mạng mới đang hình thành.
Đứa bé xuất hiện hoàn toàn ngoài dự đoán của cô, nhưng Phó Nhiễm biết, cô không thể giữ lại đứa bé này.
Cô là người hiểu rõ hơn ai hết, nếu cô thật sự sinh con, như vậy thân phận của cô liền trở thành người thứ ba, không thể theo thời gian mà bị quên lãng, bởi vì đứa bé được sanh ra, chính là con riêng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-411.html.]
Minh Tranh ở Minh gia bị đối xử lạnh lùng như thế nào, không phải là cô không thấy.
Phó Nhiễm cuộn người lại nằm lui về phía sau, trong đầu bất ngờ nghĩ đến bảo bối của Tống Chức, mở to đôi mắt đen láy thật đáng yêu, nhưng nếu cô sinh đứa bé, sang năm cũng có thể ngày ngày ôm đứa bé như vậy.
Phó Nhiễm đưa ngón tay ra, bảo bối nắm chặt ngón trỏ trong lòng bàn tay vẫn còn rung động. Trong lòng cô rất rối loạn, một thiên sứ giao một sinh mệnh nhỏ cho cô, cô còn chưa kịp cho nó yêu thương cùng che chở, laị phải thừa dịp nó chưa thành hình, thừa dịp nó chưa biết gì mà bỏ nó đi, có phải như vậy là quá tàn nhẫn đối với o bối hay không?
Cô lăn lộn không ngủ được, nhưng nếu sinh nó ra, cô phải đi đâu để tìm cho nó một gia đình hoàn chỉnh?
Nước mắt trong hốc mắt Phó Nhiễm tuôn rơi xuống, vào lúc cô cho là có thể kết thúc, lại bị cưỡng ép lôi trở lại liên lụy cùng Minh Thành Hữu.
Phó Nhiễm áp mặt vào bên trong chăn, sinh mệnh trong bụng giống như là có cảm giác giật giật mấy cái, cô cố gắng kìm nén cảm xúc, lòng bàn tay khẽ xoa ở bụng, lúc này cảm giác khó chịu mới dịu đi một chút.
Hôm sau.
Minh Thành Hữu ra kéo cửa phòng ra ngoài trước, Tiêu quản gia đang đứng ở cửa giật mình.
"Tam, Tam Thiếu?"
"Tiêu quản gia, sáng sớm bà đứng ở đây làm gì?"
Tiêu quản gia đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
"Phu nhân bảo tôi lên lầu gọi cậu xuống ăn sáng."
Sau đó, Vưu Ứng Nhuỵ trang điểm xong cũng đi ra, nhưng vẫn không che dấu được sắc mặt mệt mỏi, thấy Tiêu quản gia nhìn dáo dác, Minh Thành Hữu giễu cợt nói.
"Tiêu quản gia, còn muốn giống như năm đó, vào phòng ôm mền ra sao?"
Tiêu quản gia đỏ mặt.
"Tam Thiếu không phải đâu."
Minh Thành Hữu thuận miệng nói, trí nhớ đã bị bụi phủ mờ laị hiện lên, hắn nhớ rõ Phó Nhiễm trong bộ dạng ngượng ngùng xấu hổ nói câu nói kia.
Thành Hữu nói anh ấých ở trên giường, cho nên...... Cho nên chúng con là làm ở phòng tắm.