Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 417
Cập nhật lúc: 2025-04-11 04:28:27
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Nói cách khác, cây son nước này là của một phụ nữ làm rơi xuống, nói không chừng lại là Vưu Ứng Nhụy? Mà cậu sớm đã biết phải không?"
Tần Mộ Mộ lắc đầu, suy nghĩ một chút, rồi lại không thể không gật đầu.
"Nhưng tớ không biết là của ai, tớ chỉ có thể kết luận hắn đi xe của Phó Nhiễm đã từng chở một phụ nữ khác."
"Các người đã có giao dịch vụng trộm đã nói lên là hắn cũng thừa nhận?"
Tống Chức không để ý Phó Nhiễm vẫn còn đang tim đập mạnh vàịp ở đây.
"Nhưng cậu lại có thể gạt tớ cùng Tiểu Nhiễm, cho dù là cậu chỉ nhắc nhở một tiếng cũng tốt à? Chúng ta là bạn bè chừng mười năm, cậu lại có thể nhẫn tâm như vậy?"
Tống Chức tức giận không kềm được, đưa tay vung ra một cái tát.
Tần Mộ Mộ che mặt khóc thảm thiết. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Vết sẹo trong lòng Phó Nhiễm không còn kịp khép lại nữa, lại thêm một đôi tay xé rách nó ra.
Tần Mộ Mộ kéo tay của cô.
"Tiểu Nhiễm, cậu tha thứ cho tớ đi."
"Tiểu Nhiễm, chúng ta đi."
Tống Chức kéo bàn tay kia của Phó Nhiễm. "Cậu cùng Cố Lỗi gây lên quả đắng thì tự mình ăn đi, chúng tôi không giúp được."
"Xèo Xèo ——"
Tống Chức ra sức kéo Phó Nhiễm đi, cô đứng dậy theo, chỉ cảm thấy trong lòng hoang vu vô tận, hốc mắt cảm thấy rất chua xót, thế nhưng không chảy một giọt nước mắt nào ra ngoài.
Phó Nhiễm đi tới cửa, bước chân chợt dừng lại.
"Mộ Mộ, chuyện của cậu tôi không giúp được, mọi chuyện giữa tôi cùng Minh Thành Hữu đã sớm trở thành quá khứ, tôi muốn giữa tôi và hắn cả đời không qua lại với nhau, tôi chỉ khuyên cậu một câu, Cố Lỗi có thể vì những lời đồn đãi nhảm này lại cãi nhau ầm ĩ với cậu thành ra như vậy, hôn nhân của các cậu, cậu cảm thấy còn cần thiết để tiếp tục nữa sao?"
Tống Chức lôi kéo Phó Nhiễm đi ra khỏi nhà Tần Mộ Mộ, đến khi lên xe, vẫn không hết giận, cô cẩn thận
"Tiểu Nhiễm?"
Cô dựa người vào trong ghế lái, Tống Chức quay sang.
"Cậu đừng tức giận, có thể là Mộ Mộ cũng bị ma quỷ ám ảnh rồi, tớ nghĩ là trong lòng cô ấy cũng khó chịu."
Phó Nhiễm thu hồi thần sắc, bất dĩ cười một tiếng với Tống Chức.
"Những chuyện kia tớ đều có thể cho qua, chuyện này còn có thể coi là cái gì? Chúng ta lấy góc độ bạn bè mới cảm thấy khó có thể tiếp nhận, thật ra thì nghĩ thông suốt rồi cũng chỉ như vậy, chỉ có điều là hiện thực trong cuộc sống quá tầm thường."
Tống Chức không ngờ tới là Phó Nhiễm có thể nói chuyện như vậy, cô ra tay cho Tần Mộ Mộ một cái tát, cũng là không muốn Phó Nhiễm cùng Tần Mộ Mộ thật sự đi vào bế tắc, tìm cơ hội vội vàng mang Phó Nhiễm ra ngoài, muốn cho họ bình tĩnh tỉnh táo lại.
"Chỉ là, lần này đúng thật là Mộ Mộ thật quá đáng."
Phó Nhiễm phát động động cơ.
"Cho cô ấy chút thời gian đi, chuyện cùng Cố Lỗi có thể còn phải náo loạn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-417.html.]
Xe chậm rãi đi ra khỏi bãi đậu xe, Tống Chức thắt dây an toàn.
"Đi đâu đây?"
"Ăn cơm."
Thái độ Phó Nhiễm nhẹ nhàng như nước chảy, nhưng rốt cuộc là trong lòng bị đâm, mơ hồ cảm thấy đau đớn, từng đợt đánh tới trái tim.
Cô không có chút hơi sức đi cuồng loạn, toàn bộ khóc lóc cùng náo loạn đã hao tổn trên người của Minh Thành Hữu, cô tự dung túng mình chỉ có một lần duy nhất như vậy, không muốn lần stiếp tục như vậy nữa.
Phó Nhiễm mang Tống Chức đi tới quán rượu, thật ra thì cũng không ai có ý định ăn cơm, Phó Nhiễm cố ý đặt một chỗ, món ăn cũng không phải là nhiều lắm.
Hai người im lặng một hồi lâu, vẫn là Tống Chức mở miệng trước.
"Tiểu Nhiễm, cậu định làm gì?"
"Làm gì là làm sao?"
Tống Chức do dự, không giải thích được.
"Nếu tin tức này thật sự là Tam Thiếu tung ra, hắn đang có ý gì? Bảo vệ cậu? Dạy dỗ Mộ Mộ?"
Phó Nhiễm gắp thức ăn đến trong chén cô.
"Chuyện suy nghĩ nát óc không có đáp án thì đừng nghĩ."
Tống Chức không yên tâm, mới ăn được vài miếng liền để đũa xuống.
"Tiểu Nhiễm, tớ sợ Mộ Mộ nghĩ không ra, tớ nên trở về xem cô ấy thôi."
"Cũng được."
Tống Chức đẩy chiếc ghế ra đứng dậy.
"Có chuyện gì tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu, cậu cũng đừng đi."
Cô vô cùng lo lắng đi ra khỏi cửa phòng bao, Phó Nhiễm đang cầm đôi đũa trong tay bỗng dừng lại, trên bàn ăn hình tròn lớn như thế, cũng chỉ có cô ăn cơm mà thôi, trong lòng tràn đầy nỗi cô đơn không giấu được, Phó Nhiễm suy nghĩ mất hồn.
Đột nhiên cửa bao sương bị ra, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi xông tới, Phó Nhiễm
"Ông là?"
Lời nói còn chưa dứt, cửa lại bị mở ra, đi vào là nhiều người đàn ông có thân hình cường tráng, Phó Nhiễm trợn tròn mắt há hốc mồm, thấy bóng người tự động tản ra hướng hai bên, cuối cùng là một người đàn ông có vóc dáng cao to đi tới, nét mặt tà mị, hắn đưa tay đóng cửa phòng lại, người đàn ông bên cạnh tự động đứng vào bên cánh cửa.
Phó Nhiễm vẫn ngồi ở chỗ ngồi của mình, ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn tới cô, thần sắc hơi giật mình, cũng không nghĩ là sẽ gặp ở đây.
Hắn đưa tay kéo ghế ra ngồi xuống, hoàn toàn coi Phó Nhiễm như không tồn tại.
Nét mặt người đàn ông trung niên xông vào lúc đầu lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Tam Thiếu, ngài không thể làm như vậy."
"Lý tổng, ban đầu chuyện dự án nguồn năng lượng mới khai thác ông nói tôi không có thực lực, hôm nay MR muốn hợp tác với ông lần nữa, làm sao ông vẫn muốn khoanh tay đứng nhìn hay sao?"